Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 150 - Q1 - Chương 150: Trung Gian Luận.

Q1 - Chương 150: Trung gian luận. Q1 - Chương 150: Trung gian luận.

Vân Sơ cưỡi ngựa trở về nhà, Thôi nương tử đã cười tủm tỉm đi lên, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu trên người y, vội vàng gọi Cừu Phì đưa lang quân tới nhà tắm tắm rửa.

Đợi Vân Sơ từ nhà tắm trở về, nhìn trái nhìn phải không thấy tung tích của Vân Na, làm hứng trí của y vốn rất cao tức thì không còn nữa. Y không biết lão hòa thượng Huyền Trang rốt cuộc dạy Tiểu Vân Na của y thành cái bộ dạng gì.

Nếu như thực sự biến nó thành một Phật giáo đồ thành kính, Vân Sơ thà để đứa bé đó theo mình sống vô pháp vô thiên cả đời còn hơn.

"Lang quân, quản gia nhà Nhạn Môn hầu đưa tới 10 đĩnh vàng, 50 thếp lụa, quan trọng nhất còn cho nhà ta một cái tiểu trang tử. Thiếp thân xem khế ước rồi, nằm ở bên Khúc Giang, rời Khải Hạ Môn đi về phía đông sáu dặm là tới, chỉ có 197 mẫu thôi, nhưng đều là ruộng nước thượng hạng."

"Lang quân, vì sao Nhạn Môn hầu lại đối xử với nhà ta tốt như thế?"

"Thiếp thân thấy, lang quân nên tới tạ ơn, sau này tích cực qua lại, có lợi cho tiền đồ của lang quân."

Người ta thưởng hậu như thế chính là muốn làm một lần dứt hết liên quan rồi, Vân Sơ sao có thể không biết điều chứ:" Để quân tử chi giao nhạt như ngước thì hơn."

Thôi nương tử nhìn Vân Sơ, Vân Sơ không giải thích.

Trang tử ở gần Trường An, có thể nói là con gà để trứng vàng, bất kể là trồng rau hay trồng cái gì, vì ở quá gần Trường An, đều có giá trị nông nghiệp rất cao.

"Trang tử có bốn hộ nhân gia, nghe nói đều là lưu dân trở thành điền nông, thiếp thân chuẩn bị mai đi xem sao. Nếu như trang tử có phòng xá dư, thiếp thân chuẩn bị an bài gia nô mua hôm qua ở đó làm chăn bông, như thế yên ổn hơn."

Vân Sơ thấy Thôi nương tử an bài như vậy là tốt rồi, Vân gia ở phường Tấn Xương không lớn, quan chức của Vân Sơ quá nhỏ, không cho xây lầu, hai tầng cũng chẳng cho. Thêm vào một mẫu đất của triều Đường thực sự quá nhỏ, chỉ hơn 500 mét vuông một chút. Chủ nhà cũ lại là tên ngốc, xây nhiều đình đài không thích hợp, làm phòng ở của Vân gia không nhiều.

Hôm qua Thôi nương tử mua 15 cung nữ, lần này không bị Vân Na độc hại, Thôi nương tử đặt tên thích hợp hơn, có điều tên nàng đặt chẳng khá hơn Vân Na tí nào, dựa theo tuổi đặt từ Nhất Nương tới Thập Ngũ Nương, Vân Sơ câm nín luôn.

Để lại tám người cùng Tam Phì làm trù nương, để đáp ứng chuyện cơm nước cho đám học tử chuyển tới sau Tết Nguyên Tiêu, còn lại theo Nhị Phì, Ngũ Lục Phì tới trang tử làm bông.

Thôi nương tử thích bận rộn, nàng chẳng phải là nữ chủ nhân Vân gia, nhưng lại làm chuyện nữ chủ nhân mới làm, nàng chuẩn bị hiến dâng tất cả cho cái nhà này.

"Ngươi vào chùa thăm Vân Na đi, nói là ta nhớ nó lắm."

"Vì sao lang quân không đi?"

Vân Sơ nhìn cái chùa hùng vĩ thấp thoáng trong bóng đêm:" Nơi đó với ta rất đáng sợ."

Thôi nương tử không hiểu, đợi một lúc thấy lang quân không định giải thích, nói:" Mai thiếp thân đi, tiểu nương tử hẳn là cũng nhớ nhà lắm."

Ngày hôm sau Vân Sơ không tới Quốc tử giám, chẳng phải vì cái tay còn đau.

Giờ y thành Thái học sinh, còn là học sinh bổ xung thêm, muốn tới thái học học, phải đợi nửa năm nữa bái sư lại, tặng thúc tu lại, bị người ta xách tai giáo huấn lại một lần nữa.

Rất phiền toái.

Nghe nói Lý Nghĩa Phù cũng là tiên sinh của Thái học, Vân Sơ chuẩn bị đợi tới khi hắn ta tới Thái học giảng bài mới đi bái kiến lão sư lần nữa, không thể vì thành Thái học sinh mà coi thường người ta.

Vân Sơ không thích bái một trung thần làm lão sư, nhất là vào thời thịnh thế, làm học sinh của trung thần rất thê thảm.

Gian thần là gì? Vân Sơ cho rằng, gian thần là người đề xuất kiến nghị bất đồng với trung thần, đồng thời cực lực phản đối, làm hỏng mưu tính của trung thần.

Thế trung thần là gì? Chính là một đám người cực lực phản đối ý kiến gian thần đưa ra, dốc toàn lực làm hỏng kế hoạch của gian thần.

Bản chất chẳng khác gì.

Một ngày hướng gió thay đổi, trung thần thành gian thần, gian thần thành trung thần, chỉ là đổi hai cái danh từ cho nhau thôi.

Giờ cái mông mà đặt ở phía Trường Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương thì Lý Nghĩa Phù là gian thần.

Nhưng nếu cái mông đặt ở bên Vũ Mị Nương, đương nhiên là thành gian thần.

Trung thần thích bác ái, gian thần hợp tình người hơn, trung thần thì thích hợp thờ trong miếu cho vạn người cung phụng, còn gian thần là người bình thường đi giữa đăng hỏa nhân gian.

Cuộc sống mà lúc nào cũng có tì vết.

Vân Sơ không muốn trăm năm sau được thờ trong miếu, ăn hoa quả nhạt nhẽo vô vị.

Y chỉ muốn hành tẩu chốn nhân gian, ăn thứ người thường nên ăn, hưởng thụ thứ con người nên hưởng thụ.

Còn về trung hay gian thì xem tình huống đã.

Chuyện lựa chọn trung gian vẫn xa lắm, phải đạt tới tầm nhất định người ta mới phân biệt trung gian, nếu không người ta giết một con kiến thì cần gì phân trung gian thiện ac?

Dù sao hiện thời Vân Sơ thấy làm lý trưởng vui vẻ lắm.

Vì tất cả công tích đều thể hiện ngay trước mắt.

Cột phi phượng của cổng phường đã lập lên rồi, đừng nói là phi phượng sinh động trên cột, dù là sáu con voi lớn bèn bẹt dùng làm đế cũng thể hiện trí tưởng tượng đầy tính nghệ thuật của công tượng. Mắt con voi hiền hòa, ngà ngắn mà to, ở trạng thái tĩnh, so với phi phượng uốn quanh cột tạo thành trạng thái động tĩnh phối hợp. Chỉ cần con phượng hoàng lớn kia làm xong, cổng phường Tấn Xương thành cái chói mắt nhất trong 108 phường thị của Trường An.

Lưu Nghĩa thì suy nghĩ khác Vân Sơ, ông ta đợi ngày con phượng hoàng lớn kia đặt lên, vì ngày đó ông ta có thể thu tiền ở cổng phường.

Từ khi được Vân Sơ khai sáng, giờ ông ta thích mê cái công việc thu tiền rồi.

Lư huyện lệnh tới xem tiến độ công trình, xem xem có thể hoàn thành trước Tết Nguyên Tiêu hay không, từ giờ tới đó chẳng còn bao ngày nữa. Ông ta rất hài lòng với tiến độ hiền thời, đồng thời tán dương rất cao với công tác của thợ đá.

Thậm chí ông ta còn yêu cầu Vân Sơ không được bạc đãi những người cùng khổ này, tiền lương cần cấp phải cấp, không được nợ.

Lư huyện lệnh vừa đi một cái, Vân Sơ mặt âm trầm trừ 5 quan trong tổng tiền công của đám thợ đá.

Bành Ngũ Lang, Trương Đĩnh vượt qua phường chính Lưu Nghĩa, lý trưởng Vân Sơ để khoe công kể khổ với huyện lệnh là hành vi ngu xuẩn nhất của họ.

Họ cho rằng chỉ cần được huyện lệnh thích thì lý trưởng với lý chính là cái gì, bọn họ có thể lấy được lợi ích từ chỗ huyện lệnh.

Vì thế Tôn hộ tào gọi Lưu Nghĩa tới chửi mắng một trận, một đám thợ đá mà xứng lấy công đòi thưởng à?

Hai người Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh không biết mình sai ở đâu, ngồi bên con phượng hoàng sắp điêu khắc xong, mồm mếu máo, khóc không ra nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment