"Đừng làm hỏng con phượng hoàng đó, cũng đừng để chậm tiến độ, nếu không các ngươi chết chắc."
Vân Sơ bỏ lại một câu lạnh như băng rồi đi thẳng làm Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh chết lặng, nín khóc run run nhìn Lưu Nghĩa cầu cứu, mong một câu giải thích từ ông ta.
Vốn là chuyện tốt như thế, chẳng bao lâu nữa công việc hoàn thành rồi, lúc đó mọi người đều vui, ai dè lại xảy ra chuyện, Lưu Nghĩa tức điên người chửi mắng:" Bản lĩnh của các ngươi là ở chuyện làm đá, huyện lệnh cao quý như thế, các ngươi bắt chuyện được sao?"
"Lần này lý trưởng chỉ trừ của các ngươi năm quan tiền, lần sau đừng nói tiền công, đến cứt cũng không có cho các ngươi ăn đâu."
"Chuyện này ta quyết định thay lý trưởng, 5 quan này trừ vào tiền công của các ngươi, không để ảnh hưởng tới người khác."
Nói xong hầm hầm bỏ đi.
Đám thạch tượng khác vốn căm tức hai người kia lắm, nghe phường chính nói thế liền không giận nữa, chỉ nhìn Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh với ánh mắt thương hại.
Không có tiền công cao, địa vị hai người này cũng sụp đổ, bây giờ các công tượng khác giám sát họ điêu khắc, sợ họ tức giận hủy con phượng hoàng, cũng hủy luôn tiền công mọi người sắp được nhận.
Bành Ngũ Lang, Trương Đĩnh nào dám làm thế, nghĩ tới ánh mắt lạnh băng của lý trưởng là sợ rồi, dù tâm trạng tồi tệ vẫn đành phải lấy mười hai thành tinh thần cẩn thận làm việc.
Tiếng keng keng ở công trường vẫn thế, nhưng thiếu đi sinh khí so với trước kia.
"Vì sao trên mặt đất lại có nhiều lá tùng như thế?" Vân Sơ khi đi ngang qua một cây tùng lớn, bất mãn nhìn lá tùng khô vàng dưới chân, quay đầu hỏi Lưu Nghĩa lẻo đẽo theo sau:
Lưu Nghĩa lập tức như con chó săn đánh hơi, nhìn quanh quất, tóm bà già phụ trách quét dọn đoạn đường này đang tán gẫu với mấy phụ nhân, bà già móm mép thiếu mấy cái răng, rối rít đáp:" Quét rồi, quét rồi, chỉ là gió thổi một cái, lá lại rụng xuống."
Vân Sơ trầm giọng nói:" Một tháng ta rả ngươi 30 tiền, ta muốn mặt đất không có chút bụi đất nào, ta không cần biết lá tùng có rụng xuống không, ta cần là mặt đất không có lá tùng."
"Ngươi không muốn làm, ta đổi người khác làm."
Bà già cuống cả lên:" Lão thân dọn ngay, dọn ngay đây, không dám để lá rụng xuống nữa."
Lưu Nghĩa đã lấy được chổi, vội vàng nhét vào tay bà ta:" Mau quét đi, lý trưởng thấy ngươi già cả đáng thương mới cho ngươi cái việc nhẹ nhàng này, sao không chịu làm cho tử tế."
Mấy người vừa xong trò chuyện với bà già vây quanh xem cũng có người phù trách quét dọn trong phường, thấy Vương ma ma bị lý trưởng mắng, không dám tụ tập buôn chuyện nữa, chạy như gió tới khu phụ trách xem có sơ sót gì không?
Lý trưởng hôm nay bị hai tên khốn nạn Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh làm giận lắm, nhìn cái gì cũng chướng mắt, nhà nát, chuồng gà, thậm chí cả cỏ hoang mọc trên tường cũng làm lý trưởng bất mãn.
Cảnh cáo Lưu Nghĩa nếu không dọn hết những thứ lộn xộn này trước Nguyên Tiêu, sẽ sai người ném hết rác vào nhà ông ta.
Không chỉ có thế, tất cả những nhà tường bao sập sệ đều phải chỉnh trang lại, giống như ban đầu. Bây giờ tiền sửa tường do phường bỏ, nếu qua Nguyên Tiêu còn cảnh đổ nát thì lý trưởng sẽ phá nhà họ, xây lại cho họ, có điều lúc đó thì tiền tự bỏ.
Lý trưởng còn cuồng bạo đạp đổ mấy bức tường, người trong nhà im thin thít không dám hé răng nửa lời.
Người vây quanh lý trưởng càng ngày càng ít, đợi tất cả chạy sạch rồi, Lưu Nghĩa giờ không ngốc như xưa, biết lý trưởng làm gì cũng có ý đồ, hỏi:" Lý trưởng, vì sao phải làm tường bao?"
Vân Sơ chỉ mấy bức tường mấp mô xiêu vẹo trước mắt:" Vốn tường của các hộ đều có quy định, đường trong phường rộng bao nhiêu cũng có quy củ, bây giờ chẳng ai giữ quy củ nữa."
"Nhà ngươi nhích ra ngoài một tấc, nhà ta nhích ra ngoài một thước, đoạn đường vốn có thể cho xe ngựa qua lại, giờ chỉ có thể đẩy xe một bánh. Ngõ vốn thẳng tắp, giờ thành uốn éo méo mó không ra hình dạng gì."
"Phải rỡ hết, không rỡ cái ngõ bé xíu như vậy thì làm ăn được gì nữa?”
Lưu Nghĩa lau mồ hôi:" Làm lại bằng gạch ạ?"
"Toàn bộ bằng gạch."
"Bọn họ sẽ giấu một phần gạch đi, chỉ gắn một lớp ở tường ngoài để đối phó."
Vân Sơ nhạt giọng đáp:" Đối phó cũng được, chỉ cần bọn họ có thể dùng một lớp gạch xây cho tường bao thật đẹp, ta sẽ không truy cứu."
Lưu Nghĩa là lão già keo kiệt, nghĩ thôi đã hoảng:" Như thế chúng ta bỏ nhiều tiền mua gạch chẳng phải để chúng được lợi sao? Giá gạch bây giờ không rẻ."
Vân Sơ vỗ vai Lưu Nghĩa:" Làm thế nào cũng rẻ hơn chúng ta phải xây tường lại cho họ."
"Lưu Nghĩa, ngươi phải nhớ, tất cả mọi chuyện khi từng cấp truyền xuống, chung quy sẽ có sụt giảm. Cho nên chúng ta phải đưa ra yêu cầu 10 phần, dù thực thi chỉ được 8 phần, rồi dựa theo 6 phần để kiểm tra mức độ hoàn thành. Như thế mới có thể làm được việc."
Lưu Nghĩa tựa hồ hiểu ra một chút, lại như chẳng hiểu gì, nhưng lý trưởng đã nói thì ông ta sẽ ghi nhớ thật kỹ:" Vậy thực sự sẽ trừ tiền của Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh sao?"
Ông già này biết suy nghĩ rồi đấy, Vân Sơ xua tay:" Không, tới lúc đó trừ đi theo tiêu chuẩn tiền công cao hơn, như thế họ sẽ không hận mà còn cảm kích chúng ta."
"Còn nữa, đối với người già yếu cô độc, đừng dùng tiền cứu tế, mà cho lương thực, quần áo. Điểm này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, chỉ được cho họ kê, cao lương, không được cho họ gạo trắng, lúa mạch. Ăn mặc của người được cứu tế phải kém hơn người bình thường, lấy quần áo cũ cho họ mặc, không được cho phép họ sống bằng hoặc hơn người khác."
"Đó là nguồn kiêu ngạo của phường dân, là cơ sở để họ sinh ra lòng từ thiện."
Lưu Nghĩa nhìn bà già đang đứng trong gió lạnh chờ lá rụng:" Thì ra ban lòng tốt cho người ta cũng khó như thế."
Lý trưởng nhìn thì độc ác, thực ra rất hiền hòa, mọi quy củ đặt ra đều vì tốt cho phường dân thôi, nhìn theo bóng lưng cô độc của lý trưởng đi xa, Lưu Nghĩa xúc động, nhất định sẽ không để cho phường dân hiểu lầm lý trưởng.
Vân Sơ quay lưng đi với nụ cười khó nhận ra trên môi, y biết ông già thật thà này sẽ đem lời của mình truyền đi cho mỗi người trong phường.
Nếu nguyện vọng của y mà thành, trong 108 phường kia, sẽ có một cái phường hoàn toàn mang họ Vân.
Chuyện này thực ra đám đại gia tộc đều làm cả, chỉ có điều bọn họ không làm thế ở kinh thành, mà là làm ở quê hương, ở nơi xa xôi hẻo lánh. Bọn họ từng bước thôn tính đất đai canh nông, dồn bách tính vào đường cùng, biến thành nô lệ hoặc bộ khúc của mình.
Đại Đường thái tông hoàng đế sở dĩ vô cùng phản cảm với cao môn đại hộ là ở đó, Lý Trị sở dĩ căm ghét môn phiệt cũng là vì nguyên nhân này. Tới thời Vũ Tắc Thiên, nàng không chỉ ghét mà còn vung đồ đao lên.
Phường Tấn Xương thì khác, mỗi khi cổng phường mở ra, nơi này là một phường thị bình thường của Trường An, đợi đóng cổng phường lại, nó sớm muộn gì cũng thành Vân gia đại viện.