Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 152 - Q1 - Chương 152: Tích Cực Chuẩn Bị.

Q1 - Chương 152: Tích cực chuẩn bị. Q1 - Chương 152: Tích cực chuẩn bị.

Vân Na vẫn chưa về, Vân Sơ bắt đầu sốt ruột rồi, làm gì vậy chứ, chẳng phải vai trò của nó chỉ là cầm đèn soi cho Huyền Trang đi một đoạn đường, sau đó ngồi một bên đợi ông ta tụng kinh xong là hết à?

Quy củ đâu có nhiều cần gì dạy lâu thế.

Buổi sáng Thôi nương tử từ chùa Đại Từ Ân về nói với Vân Sơ, Vân Na rất ngoan, đang theo Huyền Trang đại sư tụng kinh.

Hoa văn đóa sen trên mi tâm của nó lúc không tức giận, không kích động sẽ không nhìn ra, trán rất mịn màng, không hề nhìn ra từng bị xăm.

Chính bởi vì Vân Na rất ngoan mới khiến Vân Sơ cảm giác không ổn, vì Vân Na chưa bao giờ là đứa bé ngoan, mà Vân Sơ cũng chẳng hi vọng biến nó thành đứa bé ngoan.

Con khỉ già không tới Vân gia, Vân Sơ không biết có chuyện gì, dù sốt ruột cũng đành phải chịu, hơn nữa hiện giờ y vô cùng bận rộn.

Chỉ bốn ngày nữa thôi là tới Tết Nguyên Tiêu rồi, liền ba ngày thành Trường An không giới nghiêm nữa, đó là ngày vô cùng trọng đại của toàn bộ người sống trong tòa thành này, với bách tính phường Tấn Xương càng quan trọng hơn nữa. Vì thế Vân Sơ đã hạ lệnh đóng cửa phường, không ai ra ngoài làm việc nữa, tất cả dồn sức cho ngày đó, không khí chuẩn bị ngày lễ trong phường còn nhộn nhịp hơn cả Nguyên Đán.

Từ năm ngày trước phường Tấn Xương đã nhận được lệnh làm đăng sơn rồi.

Những năm trước Lưu Nghĩa từ chối được thì từ chối, quịt được thì quịt, dựa vào Phật đăng sơ của Chùa Đại Từ Ân đối phó.

Năm nay thì khác, phường Tấn Xương sẽ làm đăng sơn, nói chuẩn xác là phường Tấn Xương sẽ làm một cái đèn Khổng Minh lớn vô cùng cực. Vân Sơ muốn dùng cái đèn Khổng Minh siêu lớn dán giấy hoa đào này chiếu sáng cả phường Tấn Xương.

Vì đăng sơn đứng thứ nhất sẽ được hoàng đế ban thưởng, hơn nữa thưởng không nhỏ.

Đăng sơn có đẹp hay không không quan trọng, chủ yếu là phải độc đáo, bên trên viết lời nguyện chúc hoàng đế bệ hạ vạn thọ vô cương phải đủ lớn, phải đủ bắt mắt. Bốn chữ quốc thái dân an phải để hoàng đế nhìn thấy khoan khoái, thoải mái mới được.

Về phần ý kiến của bách tính không quan trọng, thực sự không quan trọng, vì trong số người tham gia bỏ phiếu, chẳng có một bách tính nào.

Trong phường Tấn Xương có nhà chuyên làm đèn Không Minh kiếm tiền.

Vân Sơ an bài công việc xong liền mặc kệ, y không biết làm đèn Khổng Minh, dù đưa ra chủ ý cũng là chủ ý không đáng tin.

Một chiếc đèn Khổng Minh khổng lồ với nhà Trương Hạ mà nói là một sự khiêu chiến chưa từng có tiền lệ. Nhà bọn họ đã làm cái nghề này tới đời thứ ba rồi, lần đầu mới gặp phải yêu cầu như thế.

Trương Hạ nhìn đống tiền chất trên bàn, mấy lần muốn từ chối công việc khó khăn này, nhưng người nhà hắn nhìn đống tiền tới mắt tỏa sáng, nên hắn vẫn quyết định thử một phen.

Trong bốn ngày tiếp theo, cả cái nhà đó khỏi phải nghĩ tới chuyện ngủ nữa.

Một cái đèn, 30 quan tiền, tức là 3 vạn tiền đấy, mà gạo chỉ 5 tiền một đấu.

Không chỉ nhà họ, còn rất nhiều nhà nữa đang miệt mài làm đèn lồng nhỏ, bọn họ nhận được một đơn hàng làm đèn lồng cực lớn từ hiệu vàng.

Khi chiếc đèn lồng lớn cùng hàng nghìn đèn lồng nhỏ bay lên, Vân Sơ tin rằng sẽ làm đám nhà quê Đại Đường phải chấn động.

Y rất mong chờ thấy cảnh đó.

Khi Vân Sơ đi vòng quanh phường kiểm tra tiến độ chuẩn bị ngày lễ xong quay về nhà thì Thôi nương tử từ ngoài thành về, mang theo tin tức không tốt. Điền hộ phụ trách gần 200 mẫu ruộng ở đó không muốn hầu hạ loại tiểu hộ như Vân gia, sau khi biết trang tử bị lão hầu gia tặng cho Vân gia, mấy điền hộ liền chuyển tới tiểu trang tử cách đó không tới 10 dặm. Nơi đó cũng là sản nghiệp của Lương Kiến Phương.

"Giọng điệu mấy nhà đó làm người ta tức chết, lời trong ý ngoài thể hiện rõ, dù chết đói cũng không tới nhà ta. Có ra điều kiện tốt mấy cũng vô ích. Thiếp thân nói chuẩn bị mua hai con trâu cày cho họ dùng cũng không được."

"Thật không hiểu, vài điền hộ thôi, gày tới trơ xương, càng mặc áo vá chằng vá đụp, bị Lương hầu dùng như gia súc, vậy mà dùng ra tình nghĩa."

"Thiếp thân vừa mới tới thì người ta mang đống gia sản rách nát, dẫn thê nhi rời trang. Thiếp thân hết cách, đành để Cửu Phì lại trông nhà."

Thế mới có câu trông cửa nhà tể tướng còn to hơn huyện lệnh thấp phẩm, người ta đang là gia phó nhà hầu gia, thể diện lớn, đời nào chịu theo tiểu hộ. Vân Sơ không biết giải quyết vấn đề này ra sao: "Vấn đề là lấy đâu ra điền hộ bây giờ?"

Thôi nương tử chỉ chỉ ra cửa:" Phường Tấn Xương."

"Những người đó đã quen ở trong thành rồi, sợ là không ai muốn làm nông phu đâu."

"Chỉ cần lang quân đồng ý, thiếp thân sẽ đi tìm phường chính nói chuyện, ở trong thành không nhất định là người thành thị."

Vân Sơ thấy nàng tự tin như vậy thì gật đầu, tiếp tục dùng dao khắc cờ tướng, y muốn đợi Vân Na về, dạy nha đầu đó chơi cờ tướng.

Đại Đường cũng có cờ tướng, gọi là tượng hí, có điều đó là cờ tướng bản sơ cấp, không có mã, pháo, sĩ. Quy tắc cũng rất đơn giản, chẳng có gì thú vị.

Một danh môn khác biệt thì phải nên có một hai thủ đoạn mà người khác với không tới, tuy Vân Na sắp thành Phật môn đỉnh cấp rồi, Vân Sơ vẫn không ngại làm đẳng cấp của nó cao hơn chút nữa.

Hiệu suất làm việc của Thôi nương tử rất cao, chập tối đi, khi trời tối hẳn đã về, còn mang theo mười thợ hoa.

"Lang quân, ruộng nhà ta trồng lương thực không lãi, trồng hoa quả cũng không lãi, thiếp thân chuẩn bị đem trồng hoa."

"Trồng hoa à?" Nghe Thôi nương tử nói thế, Vân Sơ giật mình, người Đường nghèo mốc mỏ mà đã tiến hóa tới mức thưởng thức hoa tươi rồi sao?

"Thiếp thân hỏi rồi, tháng tư năm sau, mẫu đơn, thược dược có giá cao lắm."

"Ngươi đã hỏi huyện Vạn Niên chưa? Ngươi có viết Đường luật quy định, ruộng nhất đẳng không được lạm dụng, ta nghe nói trồng rau còn không được mà ngươi đi trồng hoa à?"

Thôi nương tử che miệng cười:" Ái dà, lang quân ơi, trồng hoa tất nhiên là có quy củ, ruộng vĩnh nghiệp, ruộng khẩu phân, cùng với ruộng quân của lang quân và tiểu nương tử, toàn bộ trồng hoa. 200 mẫu ruộng này là ruộng tư, trồng hoa là đúng."

Vân Sơ gãi đầu:" Ruộng vĩnh nghiệp, ruộng khẩu phân với ruộng quan của ta ở đâu, ta còn chẳng biết."

Thôi nương tử bĩu môi:" Ở Phượng Tường, nghe đâu trong núi."

Vân Sơ quen thuộc Phượng Tường lắm, nếu nói ruộng của y ở trong núi, vậy thì con mẹ nó ở Thái Bạch Sơn rồi, bảo sao năm nào cũng thất thu. Vào thời đại của y, nếu không có ngành du lịch, người trong Thái Bạch Sơn còn đói ấy chứ.

Cái nơi mùa hè không quá 20 độ thì trồng được cái quái gì?

(*) Mọi người nhìn ở góc phải phía dưới bản đồ sẽ thấy Khúc Giang, đó là trang tử của Vân gia, cũng là nơi sẽ tổ chức cái nghi lễ mà Vân Na tham gia, rất gần phường Tấn Xương.

Bình Luận (0)
Comment