Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1292 - Q6 - Chương 062: Vậy Thì Bắt Đầu Đi.

Q6 - Chương 062: Vậy thì bắt đầu đi. Q6 - Chương 062: Vậy thì bắt đầu đi.Q6 - Chương 062: Vậy thì bắt đầu đi.

Dù nằm giữa núi rừng, tin tức ở chùa Quảng Phúc chưa bao giờ đứt đoạn, chập tối hôm đó, một ky sĩ vội vội vàng vàng tới cổng chùa, bỏ lại con ngựa ngã xuống vì kiệt sức, gửi thư tín vào trong.

Ba người Vân Sơ xem ý chỉ của Lý Trị ở Lạc Dương công bố nhất thời không nói gì, một loạt ý chỉ này chứa đựng quá nhiều thông tin, bọn họ cần phải nghiền ngẫm cho kỹ.

Ba cái đầu trọc, một trầm tư, một nghiêm nghị, một gãi đầu gãi tai.

"Xem ra hoàng đề có sớm cách ứng phó, nói không chừng là đang đợi những chuyện này bùng phát." Ôn Nhu rất không cam tâm, vì qua những mệnh lệnh này có thể thấy hoàng đế không chút rối loạn, bố trí đâu ra đó:" E là người Hề, Khiết Đan không sống nổi."

"Ta đã bảo rồi mà, đấu tâm cơ với hoàng đế không lại, đây là lĩnh vực sở trường của người ta." Vân Sơ cảm thán:" Ta chỉ sợ thủ lĩnh hai bộ này sẽ dẫn dị tộc ở Doanh Châu chạy tới bạch sơn hắc thủy, dụ Tiết Nhân Quý tiến sau vào vùng man hoang phía bắc, như thế đại quân của hắn sẽ bị sa lầy ở Liêu Đông không về được."

Địch Nhân Kiệt lo lắng:" Hách Xử Tuấn xuất thân ngôn quan, kẻ này bản tính khắc bạc, phái hắn trấn áp Hà Bắc không phải là nhân tuyển tốt nhất, e càng khiến dân chúng phẫn nộ."

Vân Sơ nói:" Bệ hạ tiến hành đánh thổ hào phân chia ruộng đất ở Hà Bắc là triệt để nhất, giờ rất nhiều bách tính đã có được đất đai của mình, chưa chắc bị những lời xúi bẩy ảnh hưởng, theo người ta đi tạo phản."

"Ta thấy Sơn Đông đáng lo hơn, bách tính nơi đó không mấy nhiệt tình với việc nhận ruộng đất của hào tộc cũ, thế mới đáng sợ."

Chẳng phải là hào tộc Sơn Đông đối xử tử tế gì với bách tính, chủ yếu là do Khổng thị nhanh chóng khuất phục, khiến hào tộc Sơn Đông học theo, bọn họ được lấy lễ đối xử nhất định, nay đều tới Trường An sinh sống. Còn với hào tộc Hà Bắc bị Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý giết sạch rồi, bách tính nhận ruộng đất mới không sợ đám hào tộc quay lại.

Ôn Nhu lạnh lùng nói:" Chúng ta cũng quyết đoán thôi, đau dài không bằng đau ngắn."

Địch Nhân Kiệt cau mày:" Nếu chỉ là đau đớn cũng đành, chỉ sợ cái đau này là chặt chân, chặt tay. Bỏ chân tay đi rồi, hết đau rồi có còn mọc lại được không? Chẳng lẽ đau đầu thì chặt đầu hay sao?"

"Cái gì cũng chặt thì cuối cùng chẳng còn gì nữa."

"Tay chân mọc trên người, tuy có bệnh, nhưng chẳng may có thần y trị được sao?"

Ôn Nhu nhìn Địch Nhân Kiệt:" Ngươi định làm thần y chắc?"

Thời gian qua ba bọn họ cãi nhau rất nhiều, ý kiến ba người trong chuyện này khác biệt lớn, Vân Sơ và Ôn Nhu đều thiên hướng mạnh tay, chấp nhận một số hậu quả. Địch Nhân Kiệt không phản đối hai bằng hữu đả kích hoàng đế, nhưng hắn phản đối kế hoạch làm ảnh hưởng tới bách tính, lúc đầu tức giận, sau đó nhận ra hai tên đó đã quá khích, hắn nóng theo thì không giải quyết được vấn đề, gạt bỏ tự tôn sang, khuyên nhủ:" Ba chúng ta cùng làm thần y."

"Dù sao ta chỉ ba mốt, ngươi vừa ba mươi, Vũ Sơ mới hai tám, chúng ta cứ chữa trị năm mười năm, không thấy hiệu quả hẵng chặt chân chặt tay được không?"

Mấy ngày qua cãi nhau cũng chán rồi, Ôn Nhu lẩm bẩm:" Không dứt khoát."

Vân Sơ không đáp, thấy các hòa thượng khác đã vào đại hùng bảo điện chuẩn bị đọc kinh buổi tối, gọi hai người kìa đi vào. Dưới ánh nến tù mù, nghe tiếng tụng kinh trầm hùng, ba vị Ngộ Không, Ngộ Năng, Ngộ Tĩnh dựa vào cột miệng lẩm nhẩm đọc kinh rồi chìm vào mộng đẹp.

Hậu quả rất nghiêm trọng, cả ba bị phạt quỳ trước Phật tổ cả đêm.

Sáng ngày hôm sau, trông cả ba vẫn không có vẻ gì là phải thức đêm, cùng đi tiễn gia quyến. Sắp hết năm rồi, nữ chủ nhân ba nhà đều phải chiêu đãi chưởng quầy các nơi, đây là buổi lễ quan trọng nhất trong nhà, bọn họ không thể vắng mặt. Huống hồ trong chùa quá tẻ nhạt, điều kiện ăn ở đều thiếu thốn, để đám trẻ con ở lâu không tốt.

Lý Thừa Tu ở lại, hắn hiện giờ là tăng lữ hợp cách rồi, còn cùng tham gia đại hội luận pháp của chùa Quảng Phúc, Huyền Trang đại sư nói hắn sinh ra đã có huyên với Phật.

Lá đỏ đầy trời, cảnh chia ly hết sức bịn rịn.

"Hiện ta không còn là huyện lệnh nữa, nàng nhất định phải giữ khoảng cách với quan viên trong huyện, tránh nhà chúng ta bị vạ lây."

Nhìn thê tử sắp đi xa, Vân Sơ lấy khăn xanh nhạt mà Ngu Tu Dung làm cho y, buộc lên cổ nàng. Hi vọng nàng có thể kiên cường về tới Trường An, đồng thời kiên cường chuẩn bị đón nhận kẻ thù công kích.

Ngu Tu Dung mỉm cười trấn an trượng phu:" Phu quân bao năm qua chưa từng được sống yên tĩnh thế này, ở lại chùa Quảng Phúc gần gũi với Phật tổ hơn cũng tốt."

Phu thê có con rồi tất nhiên không thể quá thân mật, Vân Sơ bế Vân Loan nói với Vân Cẩn trọc đầu:" Con là đứa bé lớn rồi, khi cần đứng lên thì phải đứng lên, gặp chuyện phải bình tĩnh, dùng đầu óc suy nghĩ giải quyết vấn đề. Dùng đầu óc không có nghĩa là dùng âm mưu quỷ kế để đạt mục đích."

"Thứ có được bằng mưu mô thì không vững bền, có thể dùng ứng phó nhất thời chứ không nên dùng làm phương thức đạt thành công. Con hiểu không?"

Vân Cẩn nghẹn ngào:" Con nhớ rồi."

Vân Sơ bẹo má Vân Cẩm, với đứa bé có tính tự chủ rất cao này, phu thê họ chưa bao giờ phải lo nghĩ nhiều, y luôn tiếc không thể giành quá nhiều thời gian cho khuê nữ, thất hứa không ít lần:" Không bao lâu nữa a gia sẽ về cùng con đọc sách."

Vân Cẩm ôm Vân Sơ khóc thút thít, làm Vân Loan trong lòng cũng khóc theo.

Lý Tư mắt đỏ hoe cũng chạy tới dựa đầu vào lòng Vân Sơ, Vân Sơ khe khẽ võ lưng Lý Tư vài cái:" Không cần thấy thua kém ai, thứ con có nhiều hơn bất kỳ ai rồi."

Lý Tư cắn môi gật mạnh đầu. Vân Sơ giao Vân Loan khóc rất to cho Ngu Tu Dung, tới bên Tiêu Tự Nghiệp được Lý Hoằng phái tới:" Đưa họ bình an về Trường An, ta đảm bảo ngươi đường mây rộng bước, nếu trên đường có nửa phẩn sai sót, ta cũng đảm bảo ngươi diệt tộc."

Tiêu Tự Nghiệp dẫn theo năm trăm ky binh thiết giáp, nghiêm nghị đáp:" Quận công yên tâm, Tiêu Tự Nghiệp lấy mạng đảm bảo."

Hai nhà Ôn Địch cũng quyến luyến mãi đội xe mới lên đường.

Mười cỗ xe ngựa được năm trăm thiết ky bảo vệ châm chậm đi theo sơn đạo, mấy đứa bé thi thoảng lại thò đầu ra nhìn lại vây tay, ba người Vân Sơ cũng vẫy tay suốt.

Khi đội xe đã khuất bóng, Vân Sơ thu lại cảm xúc:" Triệu tập hết nhân thủ của chúng ta xung quanh đây, ta muốn xem kẻ nào hợp mưu với người Hề, người Khiết Đan giết hại hơn vạn con em Quan Trung chúng ta."

Ôn Nhu lấy ra cuốn sổ:" Tiết Trường Phong gửi về, trên này có ghi những kẻ đi nước Oa, kẻ nào không đi nước Oa, bọn chúng nhờ vào cái cớ kinh lược nước Oa mà tụ tập được không ít nhân thủ, giương đông kích tây rất hay."

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Theo ta thấy thì là nhất tiễn hạ song điêu, kẻ đi nước Oa chắc gì đã sạch sẽ, kẻ không đi chưa chắc là gian tặc."

Vân Sơ tán đồng:" Ta muốn tra lại một lượt, không tin có huân quý nào căn cơ ở Liêu Đông hơn chúng ta, không bỏ sót kẻ nào hết."

Ôn Nhu kiến nghị:" Vậy thì dùng tới tai mắt của chúng ta trong quân đi, chúng ta chuẩn bị đã lâu, đến lúc nuôi quân ba năm dùng một giờ rồi."

Vân Sơ gật đầu:" Vậy thì bắt đầu đi."

Nói xong Vân Sơ đi thẳng về thiện phòng, Ôn Nhu và Địch Nhân Kia chia ra đi vào khu rừng phong lá đỏ.
Bình Luận (0)
Comment