Q6 - Chương 064: Thiên hạ không thiếu kẻ dã tâm.
Q6 - Chương 064: Thiên hạ không thiếu kẻ dã tâm.Q6 - Chương 064: Thiên hạ không thiếu kẻ dã tâm.
Kỳ thực Vân Sơ đang đợi sở giao dịch sụp đổ, điều kiện tiên quyết là phải phân rõ, mọi thứ không liên quan chút nào tới y hay Vân gia, phải để tất cả mọi người biết Vân gia bị gạt khỏi cuộc chơi rồi. Bởi thế chuyện Vân gia bán gia sản không có mục đích gì ngoài việc khiến nhiều người biết chuyện hơn thôi.
Khi đó chữ tín của Vân Sơ vẫn được giữ gìn trọn vẹn, vào lúc cần y có thể ngăn cơn sóng dữ.
Vân Sơ cũng không phải chuyên môn đối phó với Vũ Mi, mục đích của y là thay đổi thành phần tài chính trong quỹ đảm bảo, y muốn dọn lồng thay chim.
Trước kia tài chính trong quỹ tập trung vào sáu nhà thương cổ lớn nhất, một khi có bên nào không hài lòng, Vân Sơ sẽ ứng phó vất vả. Chuyện y bị người ta kiềm chế chưa phải không xảy ra.
Y muốn thay đổi hiện trạng này từ lâu, song nếu đề xuất ra, sáu nhà kia chắc chắn không đồng ý, nếu nhân cơ hội sụp đổ này gây dựng lại, mở rộng nguồn tài chính, biến sáu nhà thành sáu mươi nhà, hoặc sáu trăm nhà. Tới khi đó thì chỉ có người ta cần tới y, không thể có chuyện y bị người ta kiềm chế. Ngày nào đó Vân Sơ không vui, có thể đá đít bất kỳ người nào.
Y muốn khống chế tuyệt đối Trường An, cũng là khống chế mạch máu Đại Đường.
Cho nên huyết thư của Ôn Nhu kỳ thực là thừa thãi, lời khuyên can của Địch Nhân Kiệt là vô ích, đám quan viên triều đình dù có không đụng vào số tiền đó hay không chẳng có ảnh hưởng gì, đám văn thần có âm mưu hay tính toán gì không đáng quan tâm.
Lý Trị phái Lý Hoằng tới tọa trấn Trường An cũng là có ý đề phòng Vân Sơ ngầm giở trò, hắn hẳn cho rằng Vân Sơ sở dĩ dám dứt khoát bỏ đi sau khi va chạm với hoàng hậu là vì Lý Hoằng, đợi Lý Hoằng lên ngôi là Vân gia sẽ quay lại. Ngày nào thái tử Lý Hoằng còn đó, Vân gia không cần lo lắng tương lai.
Vì thế Lý Hoằng tới Trường An chính là để khiến Vân Sơ ném chuột sợ vỡ đồ. Vân Sơ không thể làm tổn hại tới thái tử, nếu không chẳng khác gì chặn đứng tương lai của mình, hẳn rất nhiều người nghĩ thế.
Vân Sơ chẳng quan tâm, chuyện y làm không nhắm vào Lý Hoằng, chẳng có gì áy náy hay chùn tay. Huống hồ Vân Sơ đang có vị thế tốt, cơ hội tốt, đám người đó không làm thì tự tay Vân Sơ kích nổ quả bom này. Nó nhất định phải nổ, nếu không sau này sẽ còn có kẻ ngu xuẩn thi thoảng nhòm ngó Trường An, khiến Vân Sơ bực mình, thà giải quyết một lần cho xong.
Khi Vân Sơ ngồi đả tọa trong thiện phòng suy nghĩ thì Ôn Nhu xuất hiện bên cửa Sổ.
Tên này cạo hết râu tóc, tuấn tú như luyến đồng.
"Có phải do Quách Đãi Phong làm không?" Vân Sơ từ từ mở mắt ra, y ngửi thấy mùi thơm trên người Ôn Nhu, tên đó làm hòa thượng vẫn xông hương:
"Chính là Quách Đãi Phong, kẻ này vào lần đầu bệ hạ triệu hắn tới cận kiến, hắn cổ động người Hề phản loạn, sau đó lấy cớ quân vụ khẩn cấp, từ chối bệ hạ triệu kiến."
"Đợi bệ hạ hạ chỉ cho hắn lập công chuộc tội, Quách Đãi Phong dễ dàng trấn áp người Hề. Nhưng bệ hạ không vì công lao này mà cho hắn tiếp tục trấn thủ Doanh Châu, triệu tập lần nữa."
"Quách Đãi Phong giở lại thủ đoạn cũ, xúi giục người Hề và người Khiết Đan liên hợp làm loạn, cứ nghĩ bệ hạ sẽ lần nữa trao quyền cho hắn, đáng tiếc, bệ hạ phái Vương Hiếu Kiệt tới."
"Quách Đãi Phong biết, một khi mình về tới Lạc Dương là chết chắc, vì thế hắn vừa lề mề lên đường, lại vừa lấy chuyện cướp đồ cống, giết thương cổ uy hiếp hai bộ. Vì mong Vương Hiếu Kiệt bại dưới tay liên quân, hắn phái bộ khúc tới tham gia chiến đấu cùng người Hề, Khiết Đan."
"Bọn chúng cố ý binh bại ở Bình Đính Sơn, Hổ Bào Lĩnh, sau đó cướp bóc xung quanh Doanh Châu, chọc giận Vương Hiếu Kiệt xuất toàn quân truy đuổi vào Dã Trư Nguyên đầm lấy chằng chịt."
"Đáng thương cho đại quân của Vương Hiếu Kiệt vừa vào Dã Tư Nguyên thì gặp phải mưa lớn liên tục, hắn cũng đã phát hiện chuyện không ổn, biến tiền đội thành hậu đội, hậu đội thành tiền đội, muốn rời khỏi vùng đất nguy hiểm đó."
"Không ngờ người Hề, người Khiết Đan phá đê Lăng Hà, nước lũ cuồn cuộn đổ xuống, cắt đường lui của quân Vương Hiếu Kiệt. Nước lũ tràn ra, Vương Hiếu phải rút lên đất cao, quá nửa nhân mã vẫn bị ngâm trong nước, thêm vào khí hậu giá lạnh, người chết cóng vô số."
"Người Hề, người Khiết Đan thừa cơ ngồi bè gỗ, truy sát phủ binh ở vũng cạn, sình lây. Nghe phía bên đó truyền về, ky binh trọng giáp của chúng ta bị bắt như bắt ba ba vậy..."
"Vương Hiếu Kiệt lệnh cởi trọng giáp chiến đấu, đánh liền sáu ngày cướp được ít bè, miễn cưỡng thoát khỏi Dã Trư Nguyên, để lại gần vạn quân nằm lại."
"Có thể nói, đây là chiến bại thê thảm nhất của Đại Đường hơn mười năm qua, không chỉ mất quân, còn mất gần vạn rưỡi chiến mã, vạn bộ giáp, hỏa khí mang theo bị hủy hết trong bùn ... Tổn thất quá nặng nề."
Vân Sơ yên tĩnh gập kinh sách lại, hỏi:" Quách Đãi Phong nay ở đâu?"
"Theo Bách ky ti nói, Quách đãi phong đã biến mất trên đường về Lạc Dương."
"Kim Nhu Như thời gian qua luôn ở Liêu Đông mà không có tin tức gì à?"
Ôn Nhu lắc đầu:" Không có."
Vân Sơ lạnh giọng:" Không có hay không muốn nói?"
Ôn Nhu ghé người vào sát tường:" Địch Nhân Kiệt đang giao thiệp với bên đó, nói thật hay nói dối cũng cần bên ta có cho người ta được cái gì không?"
"Có điều nơi cuối cùng Quách Đãi Phong xuất hiện là Sơn Đông, không liên tưởng không được. Ta nghĩ đám Anh công biết việc này."
"Biết thì sao, không biết thì sao? Chỉ cần bọn họ không trực tiếp tham dự là may mắn lắm rồi." Vân Sơ không quan tâm tới Lý Tích, nhưng y đau lòng, một vạn phủ binh Quan Trung, tuy không phải là phủ binh Trường An, nhưng những năm qua y không ngừng đưa người ra các huyện xung quanh Trường An làm quan, một vạn người này có thể nói do đích thân y trang bị, không ngờ mất sạch trong một trận đánh, vành đai y thiết lập quanh Trường An gần như mất sạch rồi.
Muốn khôi phục lại một lực lượng phủ binh như thế cần ít nhất năm năm.
Vân Sơ siết chặt tay:" Không giết Quách Đãi Phong, không nguôi mối hận này."
Ôn Nhu thở dài:" Khoan nói Quách Đãi Phong vội, có chuyện nghiêm trọng hơn đây, đám người huân quý quy tụ được, danh nghĩa là tới nước Oa, nhưng không rời Bách Tế và thành Đại Hành, ngươi nói xem, họ đợi cái gì, đợi Tiết Nhân Quý binh bại à?"
"Nếu Tiết Nhân Quý mà cũng bại, kế hoạch của chúng ta phải dừng, nếu không đời này tên béo không tha thứ cho chúng ta đâu."
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Tốt nhất hắn đừng có bại."
"Vạn nhất hắn bại thì sao, ngươi nên nhớ bọn chúng có được hơn vạn bộ giáp gần như nguyên vẹn của Vương Hiếu Kiệt, chưa tính vô số trang bị nữa. Bây giờ chúng ta bất kỳ tác chiến ở Liêu Đông, Hà Bắc hay Sơn Đông cũng không khác gì đánh trong đất địch, xung quanh vô số kẻ ý đồ bất chính. Không phải không có khả năng đâu."
Vân Sơ bực mình:" Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Ôn Nhu cười lạnh, ghé tới gần Vân Sơ nói nhỏ:" Khi đó chúng ta cần quái gì cái kế hoạch Trường An nữa, ba sáu lộ phản vương, bảy hai cỗ yên trần sẽ xới tung cái thiên hạ này."