Q6 - Chương 065: Thiên hạ toàn vương bát đản.
Q6 - Chương 065: Thiên hạ toàn vương bát đản.Q6 - Chương 065: Thiên hạ toàn vương bát đản.
Trước kia Vân Sơ luôn cho rằng mình là tên điên nhất Đại Đường rồi, nhưng nhiều năm quen biết, y nhìn ra Ôn Nhu mới là tên biến thái nhất.
Bởi vì tên này nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Ít nhất thì Vân Sơ rất thích bầu trời trong vắt không chút ô nhiễm của Đại Đường, thích nụ cười đơn thuần của bách tính khi thu hoạch, thích nhìn phố xá Trường An tấp nập người qua lại, thích cưỡi ngựa phóng nhanh trên thảo nguyên, thích thử những món ăn mới. Ôn Nhu thì hắn nhìn cha hắn còn thấy ngứa mắt, nếu không phải là vì lão bà hắn sinh cho hắn ba đứa con khiến hắn hài lòng, trời mới biết hắn biến thành cái gì.
Địch Nhân Kiệt luôn nói Ôn Nhu đáng sợ hơn Lý Nghĩa Phù chục lần.
Thực tế, nhiều năm qua Vân Sơ luôn phải trấn áp Ôn Nhu.
Khác với Ôn Nhu coi tạo phản là khao khát, Vân Sơ coi tạo phản là hạ sách bất đắc dĩ nhất mà thôi. Y đi Tây Vực một chuyến, đưa về thương đội khắp nơi trên thế giới, là để bách tính mở mắt nhìn thế giới, biết thế giới này bao la thế nào, hoàng đế Đại Đường không phải lớn nhất, bốn bề Đại Đường không phải là man di, từ đó tâm nhìn bọn họ rộng ra, không còn ngoài trời ra là hoàng đế nữa, trên đời này có vô số hoàng đế.
Vậy mà y lại đi phấn đấu để làm hoàng đế thì mất giá quá rồi.
Làm hoàng đế để làm cái gì?
Có thể ngủ với rất nhiều nữ nhân, bao gồm tẩu tử, nhi tức phụ, thậm chí cả tiểu mụ? Vân Sơ thấy mình không phải ngựa giống.
Hay thỏa mãn cái tham vọng quyền lực hiệu lệnh thiên hạ? Vô nghĩa, cuộc đời mấy chục năm, tuyệt đại đa số thời gian ở trong hoàng thành, bao vây bởi bốn bức tường, lời nói ra thậm chí đa phần là kết quả kiến nghị của thần tử, suốt ngày lo người ta cướp ghế dưới mông, ngay cả lão bà nằm bên cạnh cũng tính kế, cũng đề phòng.
Thật vô nghĩa. Sao Vân Sơ có thể tiêu hao thời gian vào những chuyện ruồi bu đó, mang tới cho thế giới này sự mỹ hảo, cuối cùng phất tay áo không mang theo thứ gì hết, bị người ta chôn dưới đất có phải tốt không?
Làm thế mới phù hợp với hàm nghĩa nguyên thủy của con người.
"Chúng ta tới thế giới này là để nó tốt đẹp hơn, không phải nó tệ hơn, chẳng lẽ không phải là bài học đầu tiên khi chúng ta ở Quốc tử giám sà?" Vân Sơ bực tức cảnh cáo:
Ôn Như trừng mắt:" Những lời lừa dối đó mà ngươi cũng tin à?"
Vân Sơ tóm đầu Ôn Nhu, ấn vào tường:" Người thường không tin, nhưng anh hùng hảo hán như chúng phải tin, nếu không chúng ta bằng vào cái gì hơn bọn chúng một bậc?"
"Bọn chúng chỉ biết đâm đầu con đường cũ, chúng ta cũng làm theo thì có khác gì những kẻ ngu xuẩn ấy?"
"Con mẹ nó, ngươi nói thì cứ nói, đừng có kích động như thế, ấn nữa là đầu lão tử bị ngươi ấn vỡ rồi." Ôn Nhu thấy tay Vân Sơ bóp đầu mình sắp lòi mắt ra rồi, quát:
Vân Sơ vội buông tay ra, thấy mặt Ôn Nhu xuất hiện dấu tay đỏ rực, muốn xoa hộ hắn, bị Ôn Nhu tức giận gạt ra:" Ngươi cứ kích động lên là quên mất ngươi khỏe thế nào."
"Ngứa mắt với bộ dạng vô dụng của ngươi, con mẹ nó, đi theo lão tử lâu như thế, còn mơ mộng làm hoàng đế."
"Ai muốn làm hoàng đế, hoàng đế toàn là thứ vương bát đản, chẳng qua ta muốn thử cảm giác mặc long bào ngồi đó nhìn xuống dưới sẽ thế nào."
"Ta nói cho ngươi cảm giác thế nào, ngươi ngồi trên đó chửi phía dưới toàn lũ vương bát đản, người phía dưới thì lòng chửi ngươi là vương bát đản."
"Chậc, hình như thế thật..."
Hai người bọn họ nói chuyện quên mất, thiền viện của họ tuy không có tăng nhân nào có thể tùy ý đi vào, nhưng Huyền Trang đại sư lại có thể tới lúc nào tùy thích. Những lời vừa rồi bị Huyền Trang đại sư đứng dưới mái hiên nghe rõ ràng, ông không nói gì, tay lần bộ phật châu Vân Na tặng, tốc độ càng lúc càng nhanh, lẩm bẩm:" Nam mô a di đà phật ... Thiện tai, thiện tai."
Bên ngoài chùa Quảng Phúc có một khu rừng phong lá đỏ, lúc này cuối thu đầu đâu, toàn bộ lá chuyển sang màu đỏ rực, nhìn xa xa tựa như cả khu rừng bốc cháy. Trong rừng có bảy tám gian nhà gõ, lá đỏ theo gió rơi lên mái nhà, trông hết sức có vận vị.
Kim Nhu Như tóc trắng, áo hồng váy đỏ đứng trong lá rụng đầy trời đón Vân Sơ tới.
Nhìn bầu ngực đã căng tròn trở lại, da mặt mịn màng của Kim Nhu Như, phối hợp mái tóc trắng muốt tạo thành vẻ đẹp yêu dị, câu đầu tiên của Vân Sơ lại là:" Dám nói dối ta đánh chết cô."
Kim Nhu Như lườm y:" Đời này ta bị ngài đánh không ít rồi."
"Quách Đãi Phong ở đâu, ta muốn giết hắn."
"Nếu ta là quân hầu ngài thì sẽ đợi Quách Đãi Phong tới tụ hợp với người Hề, người Khiết Đan rồi sau đó mới nhìn thế cục thiên hạ rồi quyết. Vị trí của ngài bây giờ quá tốt, tiến có thể công, lui có thể thủ, ai nhìn cũng hâm mộ."
Vân Sơ quay sang Ôn Nhu:" Ngươi thấy chưa, thiên hạ đầy loại người như vậy, có phải ngươi cũng muốn làm tên vương bát đản thế không?"
Ôn Nhu mặt con nguyên dấu đỏ, tức tối:" Đã bảo qua rồi mà, nói lại làm gì?"
Kim Nhu Như mỉm cười:" Ta chỉ là nữ tử yếu nhược."
Ôn Nhu chẳng nể nang gì:" Có nghĩa là thứ vương bát đản cái, cô lừa Địch Nhân Kiệt đi đâu rồi?"
Kim Nhu Như nói:" Nơi cuối cùng Quách Đãi Phong hiện thân là Cao Đường Châu, nô tỳ không biết hắn đi đâu, có điều lại biết một việc ..."
Ôn Nhu thấy Kim Nhu Như lấp lửng, quay sang Vân Sơ:" Cho ngươi nửa canh giờ, ngươi có thể khiến nữa nhân này nói thật không?"
Kim Nhu Như vừa thấy Vân Sơ bóp nắm đấm là vội hét lên:" Tin tức này bọn ta phải vất vả lắm mới nghe được, không thể nói miễn phí."
Hôm nay tâm trạng Ôn Nhu không tốt:" Ta tránh đi, ngươi làm nhanh lên."
Vân Sơ nhìn Kim Nhu Như:" Nói điều kiện đi, đừng có quá đáng."
Kim Nhu Như cẩn thận lùi lại:" Khoai tây và ngọc mễ, ngài còn muốn nữa không?"
Vân Sơ vừa nghe tới đó mặt cứng đờ, tay cũng thả lòng, Kim Nhu Như rất giỏi nhìn mặt đoán ý nói ngay:" Ta muốn một vạn quả lôi hỏa đạn, hai vạn cân thuốc nổ."
Ôn Nhu vừa định nổi giận thì Vân Sơ đã gạt hắn sang một bên, hơi thở dồn dập:" Cô thực sự có hai thứ đó à?”
"Giống hình vẽ của ngài, nhưng nhỏ hơn."
"Có thể cho ta xem không?"
Giọng Vân Sơ hết sức khác thường, Kim Nhu Như run lên:" Ngài muốn giết ta."
"Ta không giết cô." Vân Sơ miệng nói thế nhưng thân thể bất giác tiếp cận Kim Nhu Như, huyết quản trên cái đầu trọc lóc nổ lên như rắn, ngay cả tăng bào rộng thùng thình không có gió cũng khẽ lay động: