Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1296 - Q6 - Chương 066: Truy Sát Ngàn Dặm.

Q6 - Chương 066: Truy sát ngàn dặm. Q6 - Chương 066: Truy sát ngàn dặm.Q6 - Chương 066: Truy sát ngàn dặm.

Kengl

Cảm giác như bị mãnh hổ nhằm vào, Kim Nhu Như theo bản năng rút ngay đao ra chắn trước ngực, song thoáng cái đã ném đao đi, ngẩng cái cằm trắng như tuyết, vươn chiếc cổ dài thanh tao, nhắm mắt lại:" Ngài giết ta đi."

"Đưa khoai tây và ngọc mẽ cho ta ...' Vân Sơ cách Kim Nhu Như nửa bước chân, đôi tay không ngừng biến đổi hình dạng:

"Cho ta lôi hỏa đạn và thuốc nổ." Cảm thụ được hơi thở dã thú nóng rực của Vân Sơ phả vào cổ, Kim Nhu Như choáng ngợp bởi sợ hãi, nước mắt ròng ròng, nàng không lùi bước:

Ôn Nhu thấy Vân Sơ như mất trí, cầm cục đất ném thẳng vào cái đầu trọc của Vân Sơ, hét lên:" Khoai tây, ngọc mẽ là cái gì?"

Vân Sơ ném bốp một cái trúng đầu, tỉnh táo lại cười rất quỷ dị:" Là một loại lương thực."

"Ngon không?”

"Món ngon tuyệt thế."

Ôn Nhu nói ngay:" Được, bọn ta đổi."

"Quân tử nhất ngôn!" Kim Nhu như gần như hét lên:

"Tứ mã nan truy." Không đợi Vân Sơ nói, Ôn Nhu đã giành trước:

"Mai ta đích thân mang tới.

"Không được mang đồ chín, ta cần loại cây giống có thể trông được. Ngoài ra ta muốn hải đồ."

"Không có hải đồ, hai mươi sáu chiếc thuyền, một nghìn ba trăm người, đi hết đảo nọ tới đảo kia, đi suốt bốn năm, trở về chỉ còn bốn chiếc thuyền, hơn trăm người. Bọn họ tìm được thứ gọi là khoai tây với ngọc mễ kia ở hòn đảo rất xa, bọn họ không phải chuyên môn đi tìm thứ đó, nhờ trông ở trên thuyền mới miễn cưỡng về được." Vân Sơ lúc này bình tĩnh lại, nóng ruột giục:" Vậy là rất may mắn rồi, mau đưa thứ đó cho ta."

Kim Nhu Như lấy làm lạ:" Thứ đó không hề ngon, sản lượng cũng thấp, chẳng hề quý như ngài nói."

Vân Sơ thở hắt ra:" Cô nói đúng, ai bảo ta thích ăn như thế, lần này cô được lợi lớn rồi đấy."

Kim Nhu Như lại nói tiếp:" Bọn ta thực sự không biết Quách Đãi Phong ở đâu, có điều bọn ta biết hắn phải đợi người nhà ở Phạm Dương, tập hợp xong nghe nói họ sẽ vòng qua Nhiêu Nhạc để về Doanh Châu."

"Nếu ngài muốn truy sát hắn thì đi ngay bây giờ đi, muộn rồi không đuổi kịp."

Vân Sơ xua tay:" Không sao, hắn không quan trọng, cô đưa khoai tây, ngọc mễ cho ta rồi ta truy sát hắn cũng không muộn."

Trong lúc hai bên trò chuyện, Kim Nhu Như đã lùi dần vê khu từng bên cạnh, khi đám Vân Sơ đồng ý giao dịch rồi thì không chút chậm trễ lao vào rừng biến mất.

Ôn Nhu và Vân Sơ tất nhiên thấy hết việc làm của Kim Nhu Như nhưng không ngăn cản, Ôn Nhu giải thích:" Thuốc nổ thành Đại Hành làm ra hiệu quả không tốt."

"Hiệu quả không tốt thì vẫn cứ là thuốc nổ, giết chết người không thành vấn đề, số thuốc nổ đó ngươi định đem hại ai?"

"Đám Anh công, bây giờ Kim Nhu Như gần gấp vậy để cho họ đi. Thuốc nổ này bên trong thêm ớt bột, còn làm ít loại dùng bột đá bốc ra khói độc, tuy sức nổ chẳng ra làm sao nhưng hiệu quả rất tốt."

Vân Sơ lại nhìn Ôn Nhu, tên nay mà trên mặt không có vết bàn tay rõ ràng thì rất anh tuấn.

Với sự hiểu biết của y với Ôn Nhu thì Kim Nhu Như không có chút cơ hội nào có được thuốc nổ, lôi hỏa đạn. Vì tên này một khi tính toán lừa người ta thì hắn sẽ lừa tới cùng.

Ví như nếu là một vụ làm ăn cần phải trả người ta một đĩnh vàng, nếu từ đầu không định lừa người ta, Ôn Nhu trả đúng một đĩnh vàng thật. Nếu Ôn Nhu định lừa người ta, nếu buổi tối hắn còn nghĩ trả người ta một đĩnh bạc là được, ngủ dậy hắn lại nghĩ, cho một thoi đồng là tốt lắm rồi. Đến khi phải đưa thoi đồng cho đối phương hắn sẽ lại nghĩ, nếu đã lừa người ta, đưa đồng hay đưa đất có gì khác nhau, cuối cùng đối phương được cục đất thôi cũng coi như hắn rộng rãi rồi.

Ý thế ức hiếp người khác đã ăn sâu vào xương con cháu thế gia như Ôn Nhu, chắc là đời này không cách nào thay đổi được.

Vân Sơ đoán, đám Kim Nhu Như chắc là sẽ nhận được một đống ... Than?

Dù sao y cũng chẳng rảnh mà nghĩ sự kiện này, đầu óc toàn khoai tây với ngọc mễ, nếu thứ này mà có thể thuần hóa nó ngon như đời sau thì còn sướng hơn cả làm hoàng đế.

Chờ đợi mỗi giây phút với Vân Sơ mà nói đều là sự dày vò khủng khiếp, y không cảnh náo ngồi yên được một khắc, đầu liên tục nhìn về phía rừng phong lá đó.

Mà vì khu rừng đó quá lớn, nên nhìn cũng vô ích.

Rốt cuộc Vân Sơ có được số khoai tây to như quả trứng gà, đấy là củ to nhất thôi, chứ đa phần chỉ như quả trứng chim cút, thậm chí là cái móng tay.

Được cái là đều là khoai tây tươi, không hay là những mắt sinh mầm trên củ khoai quá ít, xem ra không giống có thể cắt ra trồng.

Ngọc mễ tốt hơn hẳn khoai tây, dài hơn ngón tay của y, trên đó lưa thưa mười mấy hạt, đã thế còn quá nửa là lép.

Nhìn số khoai tây và ngọc mễ trước mắt, Vân Sơ ngửa đầu lên trời hú lên một tràng dài, lòng chưa từng thỏa mãn như thế.

Những thứ này do người Tân La trồng ra trên thuyền, cho nên được thế này là Vân Sơ hài lòng lắm rồi.

Chỉ cần thứ này tồn tại là được rồi, mặc dù hiện giờ không đáng kể, nhưng tương lai nhất định sẽ tỏa hào quang vạn trượng.

Nếu nói toàn bộ Đại Đường này hiện giờ ai giỏi trông cây nhất thì đó là thái tử Lý Hoằng, nói chính xác hơn là dưới trướng hắn quy tụ đám người giỏi trồng cây nhất trời nam biển bắc, bọn họ vô cùng có kinh nghiệm chăm sóc bồi dưỡng, tìm hiểu, ứng dụng các loại cây mới.

Chỉ có những người này bọn họ mới quý trọng bất kỳ loại hoa màu có tiềm lực nào, cẩn thận chăm sóc chúng.

Vì thế Vân Sơ không chậm trễ, ngay trong đêm viết ra một số vấn đề cần chú ý khi trồng khoai tây, ngọc mễ, sau đó phái một đội ky binh mang cây giống tới Lạc Dương. Y tin đó là nơi tốt nhất chúng thuộc về.

Chuyện nơi này coi như xong rồi, Vân Sơ lấy giáp ra.

Dưới ánh đèn dầu tù mù, Ôn Nhu nhìn Vân Sơ mang áo giáp ra lau chùi, hỏi:" Ngươi phải tự mình ra tay à?"

Vân Sơ lau cẩn thận từng phiến giáp đen, xoa dầu lên đó:" Trước nay chúng ta luôn gây dựng hình tượng ta là người đứng đầu phủ binh Quan Trung, lần này cả vạn phủ binh Quan Trung chết ở Dã Tư Nguyên, ta lại không hỏi han gì tới, sau này bọn họ còn đồng lòng với ta được không?"

"Cũng phải!" Ôn Nhu gật đầu:" Địch Nhân Kiệt đã đi Cao Đường Châu, cái mũi của hắn còn thính hơn chó, Quách Đãi Phong đừng hòng chạy thoát. Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ trên đường đi cho ngươi, ngươi chỉ cần giết hắn, đem xương của hắn về cho thái y thự."

"Ngàn dặm lấy đầu người, nhất định sẽ thành truyền thuyết hay. Việc này cũng là lời cảnh báo tới tất cả kẻ có ý đồ nhòm ngó Trường An của chúng ta, đừng mong tạo nghiệt xong còn tiếp tục sống phú quý."
Bình Luận (0)
Comment