Q6 - Chương 068: Một chùa, một hòa thượng.
Q6 - Chương 068: Một chùa, một hòa thượng.Q6 - Chương 068: Một chùa, một hòa thượng.
Núi sâu, chùa nát, tượng vỡ, gió lạnh, tuyết trắng, một vị hòa thượng và một cuốn kinh sách, nơi này đã đầy đủ yêu tố mời gọi ma quỷ ghé thăm rồi. Thế nhưng người đầu tiên đẩy cửa bước vào lại là một tiêu phu quần áo tả tơi.
Tiều phu khả năng là không giỏi ăn nói, thâm vào lại nhát gan, thấy trong điện có một vị hòa thượng đang đọc kinh liền thi lễ lui ra. Ra tới cửa mới để ý trên đống lửa treo ấm trà, chén trà tinh xảo, sau lưng lại có một túi hành trang bằng da trâu, thế là hắn không đi nữa, đặt bó củi bên tường, giả vờ mệt, dựa vào tường nghỉ ngơi.
Là hòa thượng, lòng cũng từ bi, liền bảo tiêu phu:" Tới đây cùng sưởi ấm đi."
Tiểu phu mở mắt ra, xoa xoa tay tới gần, miệng thì liên tục nói:" Ngại lắm, ngại lắm."
Hòa thượng cười hiền hòa, đưa tiều phu một cái bánh, bảo hắn nướng ăn.
Tiều phu thấy đó là cái bánh bột trắng thì run run nhận lấy, học hòa thượng xuyên cành cây qua nướng. Nướng chốc lát, vỏ bánh còn chưa cháy vàng đã vội vàng cho vào miệng ăn ngấu ăn nghiến, đợi khi hắn vỗ cả vụn bánh vào miệng rồi vẫn thấy thòm thèm, mắt nhìn vào cái bánh đang nướng của hòa thượng, giọng điệu ra lệnh:" Hòa thượng, đưa bánh của ngươi cho ta."
Hòa thượng lòng từ bi làm theo, Phật tổ còn từng cắt thịt nuôi ưng mà, tất nhiên hòa thượng không keo kiệt cái bánh mình đã ăn dở, tươi cười đưa cái bánh cho tiểu phu.
Tiều phu lần nữa ăn ngấu nghiến, thấy khát, liền bảo hòa thượng:" Đưa nước của ngươi cho ta."
Hòa thượng thấy tiều phu răng vàng khè, ngồi xa vẫn ngửi thấy mùi hôi từ miệng hắn, nhìn bộ dụng cụ pha trà bằng sứ trắng của mình, lắc đầu:" Ngươi có túi nước."
Tiều phu nghe vậy thì giận lắm, rút đao chẻ củi ở bên hông ra, nhè cổ hòa thượng mà chém.
Khi tính mạng của hòa thượng ngàn cân treo sợi tóc, cửa điện bị người ta thô bạo đá văng ra, một tên tai dơi mặt chuột thò đầu vào, thấy tiểu phu đang muốn giết hòa thượng thì hô lên:" Chỉ có một tiều phu và một hòa thượng, tiều phu còn muốn giết hòa thượng."
Thế là một đám ngươi xông vào điện, bọn họ ăn mặc đủ kiểu có người như thợ săn, lại có người như đao khách, du thương, đủ cả, chỉ là trang phục hoàn toàn không vừa với người, như là mặc nhầm của người khác. Hòa thượng hỏi tiêu phu:" Còn muốn giết ta không?"
Tiều phu mặt vàng như nghệ, quỳ sụp xuống trước mặt hòa thượng, ném dao chẻ củi đi, ra sức tát bản thân. Hòa thượng nhìn thấy vậy thì không đành lòng, hiền hòa nói:" Ta tha thứ cho ngươi.
Đám người xông vào điện cười rộ lên.
Hòa thượng đợi những người đó cười chán rồi mới chắp tay nói:" Hắn chẳng qua là muốn kiếm ít củi về hiếu kính lão mẫu mà thôi, có gì đáng cười đâu cơ chứ?"
Tráng hán ăn mặc kiểu thợ săn đi tới, đá ngã tiểu phu, dẫn chân lên mặt hắn, cười khẩy với vị hòa thượng sạch sẽ, tuấn tú:" Hòa thượng, ngươi đọc kinh tới ngốc rồi à? Hắn muốn giết ngươi, không phải huynh đệ bọn ta tới đúng lúc thì ngươi chết rồi, ngươi lại còn nói đỡ cho hắn."
Hòa thượng bình tĩnh nói với tráng hán tướng mạo hung ác:" Hắn giết hòa thượng là tội nghiệt của bần tăng, nếu ngươi giết hắn là tội nghiệt của ngươi."
Tráng hán trố mắt:" Ý ngươi là, hắn giết ngươi là đúng, ta giết hắn là không đúng à?
Hòa thượng chắp tay:" A di đà phật, sát sinh là không đúng, thì chủ, kẻ giết người bị người giết."
Tráng hán đá tiều phu sang bên, dí mặt vào sát hòa thượng:" Mỗ gia giết hòa thượng không ít, lần đầu tiên gặp phải hòa thượng như ngươi, ngươi tới Bách Hoa Sơn có âm mưu gì?”
"Nhìn chư vị tướng mạo dữ tợn, khiến người ta ghét, chẳng lẽ là sơn đại vương trên Bách Hoa Sơn sao?" "Không sai, lão tử chính là Toàn Sơn Báo Tử Lưu Hồng."
"Bần tăng khuyên thí chủ giữ lại chút thiện lương, vạn vạn lần đừng để mình tới mức tiếng ác khắp nơi."
"Lão tử muốn xem..." Lưu Hồng vừa cười phá lên, chỉ mặt hòa thượng định vung tay tát thì tiếng gió rét vang lên, một mũi tên bắn trúng huyệt thái dương của hắn, lực đạo kinh người, xuyên thấu đầu.
Mắt nhìn Lưu Hồng như khúc gỗ đổ vặt vào đống lửa, hai mắt nhìn chằm chằm hòa thượng, hòa thượng thở dài:" Bần tăng vừa khuyên xong thì thì chủ định làm ác, thí chủ xem, báo ứng nhanh không?”
Trong lúc hòa thượng nói thì mũi tên lại lần nữa vang lên, tên cao nhất bị tên xuyên cổ, hắn cũng hung bạo, tóm ngay mũi tên giật ra, để lại trên cổ một cái lỗ.
Đám cường đạo trốn tránh khắp nơi, đáng tiếc bất kể chúng né thế nào thì cũng có một mũi tên tìm tới, giết chết chúng.
Năm tên cường đạo còn lại thấy né tránh vô ích, la xét xúm lại một chỗ, múa đao xông ra ngoài, nhưng tên bay tới ào ào, xiên chúng vào nhau.
Hòa thượng chẳng để ý chuyện chém giết, thấy nước trong ấm không còn nhiều, múc từ thùng bên cạnh một muôi cho vào. Trong ánh mắt kinh hoàng của tiều phu rúm ró một góc, tiếp tục đọc kinh.
Chốc lát sau một người Hồ choàng áo lông thú, râu mọc quanh mặt đi vào, đá tên cường đạo ngã bên đống lửa vẫn nhìn chằm chằm Vân Sơ, hỏi:" Đại sư tu ở đâu, pháp hiệu là gì?"
Hòa thượng chắp tay:" Bần tăng tới từ chùa Quảng Phúc Thái Sơn, pháp hiệu Ngộ Không."
Người Hồ gật đầu, nắm trường cung trong tay:" Ngộ Không đại sư, có thể nhìn ra ngài là cao tăng đắc đạo, chỉ có điều trong ngôi chùa này hôm nay có chuyện lớn, mỗ gia đành mời đại sư viên tịch ở đây vậy."
"Thí chủ nói phải, người xuất gia giúp người là giúp mình, nhưng hôm nay bần tăng trải qua hai kiếp nạn, lại hai lần hóa nguy thành an. Không phải bần tăng sợ chết, mà là hiếu kỳ, bần tăng cả đời chỉ tu thiện quả, luôn cho rằng chưa đại ngộ thì Phật tổ chưa gọi tới Tây Thiên. Nếu thí chủ thực sự muốn giết bần tăng, hãy cho bần tăng thêm chút thời gian nữa, bần tăng muốn thấy cảnh mình đại triệt đại ngộ."
Người Hồ nhìn hòa thượng rất lâu, buông cung:" Mỗ không giết người xuất gia, nhưng đại sư không chết bây giờ, lát sợ là chết càng thảm, ta chỉ có ý tốt, không có ý xấu."
Hòa thượng thi lễ:" A di đà phật, bần tăng đa tạ thí chủ nghĩa cả."
Người Hồ đứng dậy:" Sống chết có gì để lưu luyến, ngài là tăng nhân mà chẳng nhìn thấu bằng đồ tể như ta."
Hòa thượng cười mà không đáp, tiếp tục đun trà, xem kinh sách.
Người Hồ ngồi khoanh chân trên bàn cúng, trường cung đặt ngang đùi, ống tên bên tay trái, hai mắt khép lại, tựa hồ đang nghe tiếng gió tuyết bên ngoài già lam điện.
Tiều phu cố gắng co mình lại chui xuống bàn cung, còn mấy lần kéo đồ cúng đầy bụi dưới bàn, che đi thân thể.
Trong gió tuyết có tiếng vó ngựa truyền tới, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh. Người Hồ đứng bật dậy, kéo cung bắn tên, chỉ trong một nhịp thở đã bắn ra ba mũi tên.
Tên vừa bay đi khe ngón tay hắn đã kẹp ba mũi tên nữa, chuẩn bị bắn.
Hòa thượng hết sức tán thưởng màn liên châu tiễn này, trong quân không mấy cung tĩnh thủ làm được điều ấy, vì nó cực kỳ hao tốn thể lực, hơn nữa bất cẩn một chút là làm bị thương ngón tay, cánh tay. Hơn nữa muốn giết địch, không phải cứ bắn nhanh là được, với một cung tiễn thủ, độ chuẩn xác và lực đạo mới là quan trọng nhất.
Tiếng vó ngựa bên ngoài chậm lại, hòa thượng nghe thấy tiếng nỏ cung quen thuộc, y lập tức xoay người như gió lốc, nấp sau cột trụ già lam điện.
Tiếp đó là tiếng tên trút xuống như mưa rào trên lá chuối.