Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1299 - Q6 - Chương 069: Máu Nhuộm Chùa Hoang.

Q6 - Chương 069: Máu nhuộm chùa hoang. Q6 - Chương 069: Máu nhuộm chùa hoang.Q6 - Chương 069: Máu nhuộm chùa hoang.

Người Hồ còn chưa kịp bắn ra ba mũi tên kia thì bị mưa nỏ tiễn bao phủ, hỏa thượng không kìm được tiếng thở dài. Một mũi nỏ tiễn xuyên qua người hắn, khiến hắn bay ra phía sau, ghim vào đầu gối Quan nhị gia.

Đại hoàng nỏ trong quân dám tùy ý vận chuyển tới đây, thứ khốn kiếp đó đáng chém.

Người Hồ toàn thân trúng mười mấy nỏ tiễn, nhìn về phía hòa thượng, thều thào:" Mong đại sư siêu độ cho ta."

"Thí chủ đi thanh thản, vạn sự có bần tăng rồi." Hòa thường thấy không còn nỏ tên bắn vào nữa, lại ngồi khoanh chân bên đống lửa đọc Đại từ đại đi vãng sinh chú cho người Hồ, dù nói thế nào, người Hồ này là người tốt nhất mà y gặp được hôm nay:

"Đa tạ..." Người Hồ lẩm bẩm:

Trong đống vải dưới bàn cúng có động tĩnh, tiều phu trung tên, đùi với mông của hắn có tới sáu mũi tên, hoảng sợ tột độ, hắn chạy ra khỏi bàn cúng, muốn thoát khỏi già lam điện.

Một khiêu đãng binh cầm thuẫn tròn từ ngoài già lam điện lao vào, đáp chính xác lên lưng tiều phu, đôi mắt giấu sau thuẫn dò xét bốn phía, nhìn thấy vị hòa thượng đang tụng kinh thì dừng lại, sau đó chuyển ánh mắt sang người Hồ đã chết.

Lại có ba giáp sĩ tạo hành hình tam giác xông vào.

Khi khiêu đãng binh rời khỏi lưng tiều phu thì tiều phu đầu một nơi thân một nẻo, vì đất nơi này quá khô, máu của hắn thấm đẫm khe đá, men theo đó chảy đi tạo thành hình đẹp mắt.

Vãng sinh chú rất dài, có tới hai phẩm mười ba liên, hòa thượng chỉ đọc một phẩm, thời gian không tốn mấy.

Đợi hòa thượng tụng kinh xong, người Hồ tựa hồ được siêu thoát, đôi mắt trợn tròn khép lại, hết sức thần kỳ. "A di đà phật!" Hòa thượng đọc một câu phật hiệu, không để ý tới bốn người tạo thành hình bán nguyệt bao vây mình. Đám binh sĩ này nhìn là biết thuộc loại lão luyện từng trải rồi, thứ binh sĩ này như sói vậy, không nói gì chúng còn nghi hoặc, sẽ đợi quan trên ra lệnh, chứ một khi định đánh tiếng hòng thoát kiếp nạn, đao của chúng sẽ chém xuống:

Cho nên hòa thượng tiếp tục lật kinh sách, tiếp tục tụng kinh, thi thoảng uống một ngụm trà.

Bốn quân binh kia dừng bước, khoảng cách một trượng năm thước với bọn họ là khoảng cách an toàn, vì khoảng cách này sải tay cộng độ dài hoàn đao không vươn tới họ, phối hợp với bộ pháp của bản thân sẽ đủ thời gian ứng phó.

Chỉ tinh nhuệ trong quân mới có ý thức đó.

Tuyết bên ngoài điện già lam ngày một lớn, mảng tuyết dày trải bậc thềm, một nam tử mặc áo chùm đầu đi vào, nhìn hòa thượng bị quân tốt bao vây, quát:" Không được vô lễ."

Bốn tên quân tốt từ từ lùi ra, trận bán nguyệt thành cốc úp ngược, vừa vặn bảo vệ nam tử kia.

Nam tử đó mặc cáo choàng lông dài che kín người, lộ ra đôi giày da trâu có dấu của phường Tấn Xương, hòa thượng liền nói:" Ngươi chuẩn bị phòng ngự đi, người Khiết Đan sắp tới rời đó."

Nam tử chậm rãi đi tới trước mặt hòa thượng, đưa tay sưởi ấm:" Sao đại sư lại biết?"

Hòa thượng chỉ người Hồ bị ghim trên gối Quan nhị gia:" Đó là xạ điêu thủ người Khiết Đan, cũng là thám báo đi đầu, khoảng cách của hắn với đại đội nhân mã không quá mười lăm dặm."

Con ngươi nam tử đó co lại:" Sao đại sư lại biết rõ thế?"

Hòa thượng thấy người này không quan tâm tới kẻ địch sắp tới mà lại đi đề phòng mình, giọng có chút nóng nảy:" Không ứng phó với người Khiết Đan mà lại chất vấn bần tăng?" Nam tử đứng dậy:" Thù trong chưa trừ..."

Không đợi hắn nói hết thì bị hòa thượng rút một thanh củi đang cháy ném vào mặt, người nam tử đó vừa kêu lớn ngã xuống, hòa thượng tóm áo choàng kéo về, thanh củi trong tay đập lên tục lên mặt hắn, tới khi lửa tắt rồi hòa thượng mới đá hắn về phía mấy tên quân binh.

Hòa thượng vươn tay lấy mã sóc gắn vào khe cột trụ, mắng:" Ngươi muốn nói gì, dẹp thù trong trước diệt giặc ngoài sau à?”

Nam tử tuy bị hòa thượng đánh cho thất điên bát đảo, song đầu óc vẫn tỉnh táo, biết hòa thượng không định giết mình, nhưng bốn tên quân binh đã xông lên.

Hòa thượng hít hơi xuống tấn, một tay cầm đầu óc, một tay điều khiển đuôi sóc, lưng cong về phía sau như một cái cung sau đó xoay người như chớp quét mã sóc ra.

Mũi sóc đập vào thuẫn tròn của tên kiêu đãng binh phát ra tiếng sấm nổ, thuẫn tròn bị lực đạo kinh hồn từ mã sóc đánh vỡ, kiêu đãng binh cường hãn gãy hai tay rú lên, một chiêu đã mất sức chiến đấu.

Ba người còn lại không lùi mà tiến, thậm chí còn bỏ cả phòng ngự, muốn dùng tính mạng quấn lấy vị hòa thượng này, đợi huynh đệ phía sau chỉ viện.

Hòa thượng bước ngang, mã sóc quất xuống đất bắn lên, tóe ra đốm lửa, mũi sóc sắc bé đánh vỡ hồ tâm kính của một phủ binh, phủ binh lùi liền mấy bước phun ra một ngụm máu.

Keng! Keng! Keng! Kengl

Tiếng vũ khí va chạm không dứt, hòa thượng dùng đuôi mã sóc chặn hoành đao, đợi khi hòa thượng vươn mình đứng thẳng lên, dù là phủ binh hung hãn cũng bị khí thế đó làm bất giác lui lại.

Hai phủ binh ánh mắt giao nhau, định phát động cuộc tấn công quyết tử thì nam tử bị hòa thượng đánh cho mặt đen xì quát:" Dừng tay!"

Hai phủ binh lùi lại ngay.

Hòa thượng tới bên tên nam tử vừa đứng lên đó, giật thể bài đeo trên cổ hắn, nhìn qua rồi ném lại:" Lữ thứ mười một đoàn chín, chiết trùng phủ Thương Châu, không phải các ngươi chết hết rồi hay sao?"

Nam tử kia sững người, đột nhiên nhớ tới cái gì, quỳ xuống ôm chân hòa thượng khóc rống lên:" Quân hầu, chiết trùng phủ Thương Châu hết rồi, ba đoàn một nghìn hai trăm ngươi, sau trận Dã Trư Nguyên chỉ về được sáu tám huynh đệ, còn lại đều nằm xuống ... Quân hầu, các huynh đệ chết thảm quá..."

"Nếu tác chiến mà chết, không ai nói gì, nhưng còn chưa đánh, lũ kéo tới, tên chó má Vương Hiếu Kiệt bỏ mọi người dẫn thân binh chạy lên cao, các huynh đệ muốn lên theo bị thân binh của hắn chém chết ... Mọi người ngâm nước lạnh vừa làm bè, vừa kháng địch. Bè vừa làm xong thì Vương Hiếu Kiệt xong tới đoạt ... Đáng thương các huynh đệ, chết rét tron nước."

"Quân hầu các huynh đệ oan quá, thảm quá."

Mấy phủ binh còn lại liền biết người này là ai, vứt hết vũ khí đi, ngồi bệt xuống đất khóc rống lên như đám trẻ con:

Không ngờ còn có chuyện như thế, lửa giận trào lên như núi lửa, Vân Sơ cuồng nộ chống mạnh mã sóc xuống đất rống lên:" Vương Hiếu Kiệt!"

Tiếng rắc rắc vang lên, sàn đá tức thì nứt toạc.

Lửa giận nguôi đôi chút, Vân Sơ tóm cổ áo nam tử kéo lên:" Sao các ngươi ở đây, phải về Doanh Châu chỉnh đốn chứ? Định đào ngũ à?"

Nam tử khóc tới nước mắt nước mũi lem nhem:" Vương Hiếu Kiệt nói, kẻ gây ra chiến bại Dã Trư Nguyên là Quách Đãi Phong, hắn an bài bọn thuộc hạ rời doanh, chặn các đường bắt Quách Đãi Phong. Hắn nói chỉ thế mới rửa sạch tội chiến bại của bọn thuộc hạ."

Vân Sơ suýt tát hắn một cái:" Ngu xuẩn, từ bao giờ trách nhiệm chiến bại lại đổ lên đầu quân tốt."

Một phủ binh khác nói: "Vương Hiếu Kiệt nói thế, hắn nói nếu không bắt được Quách Đãi Phong bọn thuộc hạ sẽ bị đầy đi Tây Vực, Bắc Đình, cả đời không được về quê." Đây là cái tai hại của không học, không biết chữ, có điều giờ không phải lúc nói chuyện này, Vân Sơ lấy ra tấm thẻ bài thái tử lệnh:" Truyền lệnh, gom toàn bộ phủ binh Quan Trung lại, lấy chùa này làm trung tâm, tập hợp."
Bình Luận (0)
Comment