Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1300 - Q6 - Chương 070: Phủ Binh Quan Trung.

Q6 - Chương 070: Phủ binh Quan Trung. Q6 - Chương 070: Phủ binh Quan Trung.Q6 - Chương 070: Phủ binh Quan Trung.

Thương Châu chiết trùng phủ quân tư mã Vương Đạo quỳ một gối, nhận thái tử lệnh cũng chẳng thèm xem là thật hay giả, có người này ở đây, bất kể đưa ra lệnh gì, hắn cũng làm theo, hô lớn:" Vâng!"

Nói xong vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, ngay tiếp đó tiếng mười mấy con ngựa đi xa dần.

Hai tên phủ binh còn khỏe lúc này tự giác đứng sau Vân Sơ làm hộ vệ, Vân Sơ lấy từ túi hành trang một bầu rượu ném cho phủ binh vừa bị y đánh hộc máu:" Uống một ngụm, không sao hết."

Rồi tới bên tên khiêu đãng bị bị đánh trật khớp đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nắm cổ tay hắn lắc vài cái, đẩy lên, chỉnh lại.

Bốn tên phủ binh vừa rồi như hung thần giờ quây quanh Vân Sơ như cừu non.

Nhất là khi hỏi sao Vân Sơ lại ở đây, biết y vượt ngàn dặm xa xôi để truy sát Quách Đãi Phong, bốn quân tốt cảm động rơi nước mắt, hận không thể lập tức theo y tới núi đao biển lửa.

Vân Sơ đun ấm trà to, không cho họ dùng chén mình mang theo, đám phủ binh tìm trong chùa ra mấy cái bát gỗ, ngồi quanh đống lửa uống trà.

Nghe bọn họ vừa khóc vừa kể lại thảm cảnh của Dã Trư Nguyên, Vân Sơ không kìm được thở dài.

"Năm xưa người theo quân hầu đi Liêu Đông tác chiến về thành phú ông cả, Lưu Thành của đoàn hai từ Liêu Đông về thì đem hạn ngạch phủ binh của mình cho huynh đệ, hắn chuyên môn theo thương đội chạy chuyến Trường An, Đại Hành."

"Mấy năm trước trong hắn xây nhà to lắm, tuy không có mấy ruộng đất, song bộc dịch nhiều lắm. Trước khi bọn thuộc hạ đi, nghe nói hắn lại nạp một tiểu thiếp, là tiểu nương tử mười lăm tuổi mọng nước, tốn nhiều tiên lắm."

"Lần này đi Liêu Đông, bọn huynh đệ cũng muốn phát tài một phen, kết quả phát tài đâu không thấy, chỉ thấy xuống Quỷ Môn Quan cả." " Khi nước bùn kéo tới, Vương Hiếu Kiệt dẫn thân binh của hắn chiếm mô đất cao, bọn thuộc hạ dốc sức xông lên thì cũng lên được, nhưng đoàn trưởng không muốn huynh đệ tương tàn, nói giờ rời khỏi đây mới quan trọng nhất, sai người chặt cây làm bè."

"Đám người Khiết Đan ở ngoài bắn cung không tới, tiễn thuật chúng rất lợi hại, nhè sơ hở trên người mà chui vào, phòng cũng không xuể."

"Mọi người vừa đói vừa lạnh cắn răng làm bè, vừa mới được mấy cái bè thì trung quân của Vương Hiếu Kiệt xông tới tranh cướp. Các huynh đệ ngâm nước lạnh cả ngày, sao chống lại được, chúng cướp bè mà đi."

"Đoàn trưởng nổi giận xông tới định nói lý bị đâm chết ngay, chúng cứ thế mà bỏ đi, chẳng đề ý tới mọi người ... Mọi người khi đó tuyệt vọng rồi, một số la hét muốn tìm người Khiết Đan liều mạng đều chết giữa đường."

"Bọn thuộc hạ kết thành đội lội nước đi, cứ đi, các huynh đệ cứ ít dần, ít dân, không phải bị địch giết, mà là kiệt sức ... Oan, chết oan quá..."

Lúc nãy đã khóc một hồi, đám phủ binh không khóc nữa, nhưng nói không ngừng, vì tới nay chẳng ai lắng nghe oan ức của họ ... Lần này gặp Vân Sơ như trẻ lạc mẹ tìm về nhà, tuy diễn đạt không tốt, chẳng cung cấp thêm tin tức gì, cứ có mấy lời chỉ biết nói đi nói lại, nhưng làm Vân Sơ càng nghe càng không kìm được lửa giận.

Mười hai ky binh mà Vân Sơ dẫn theo không ngừng đem các loại tin tức về, y xem xong ném vào lửa đốt đi, trong đó có tin hai nghìn ky binh Khiết Đan nấp trong rừng, chuẩn bị nghỉ ngơi qua đêm.

Đợi khi quân tư mã Vương Đạo đi truyền lệnh trở về thì phủ binh tụ tập ngoài già lam điện khá đông rồi, phải tới nghìn người, Vân Sơ ra lệnh:" Ta nhận được tin dưới Bách Hoa Sơn có thương đội đang vận chuyển dầu đèn tới U Châu, đi lấy cho ta."

Vương Đạo không hỏi gì, ra ngoài chọn người đi ngay.

Vân Sơ rời già lam điện đối diện với đám phủ binh đã đứng dưới tuyết gần nửa canh giờ, tuyết phủ trắng đầu vai họ, không ai nhúc nhích, đội hình chỉnh tê, gương mặt kiên định:" Chưa bị người Khiết Đan làm sợ vỡ mật chứ?" Cả đám quỳ một chân xuống, quan quân chắp tay đáp:" Quân hầu cứ hạ lệnh, bọn mạt tướng lấy cái chết báo đáp."

Vân Sơ đá tên quan quân vừa trả lời:" Trước mặt lão tử bớt nói mấy lời đó đi, chẳng ai cần các ngươi đi chết, theo quy củ Trường An, chết được một con trâu, tới lúc đó lão bà các ngươi sung sướng ôm trâu ngủ, không lỗ à?"

Không khí vốn nặng nề rốt cuộc có vài tiếng cười.

Vân Sơ bẻ một cành cây vẽ lên đất tuyết:" Dựng hết tai lừa của các ngươi lên mà nghe rõ cho lão tử, lão tử muốn lấy đầu 2000 người Khiết Đan này rửa oan khuất cho các ngươi. Phủ binh Quan Trung chúng ta là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chẳng qua rơi vào tay thứ tướng quân ngu xuẩn không biết dùng thôi."

"Các ngươi xem đi, nếu châm lửa ở đầu cuối hướng gió, sau đó nhanh chóng đốt rừng tùng bên trái cho lão tử, để bên phải không đốt, cho nó tự cháy."

Một lữ soái hỏi:" Quân hầu, có phải là vây ba bỏ một, đám huynh đệ bọn thuộc hạ mai phục hai bên, nhân lúc chúng hoảng loạn bỏ chạy thì đánh cho chúng không còn manh giáp không?”

Vân Sơ dùng cành cây quất lên mũ trụ tên tưởng mình thông minh đó:" Vì bên phải có con sông, lão tử muốn ép bọn chúng nhảy xuống sông ... Lần trước chúng dùng thủy công đánh các ngươi, lần này ta cũng muốn chúng chết chìm."

"Nếu bọn chúng liều mạng xung trận, các ngươi phải chia tách chúng, dùng ưu thế binh lực, diệt từng chút một. Chúng ta chỉ có một nghìn sáu trăm người, nhân số không bằng người ta, người Khiết Đan cũng không phải dễ chơi. Vì thế phải hình thành ưu thế binh lực cục bộ, những nơi ít binh lực thì chống đỡ chúng cắn trả, nơi áp đảo thì đánh thật mạnh nhanh chóng tiêu diệt chúng, chi viện cho nơi khác."

Nhìn Vân Sơ vạch trên mặt đất bố trí tỉ mỉ, đoàn trường nghi hoặc:" Quân hầu không lâm trận sao?”

Vân Sơ lắc đầu:" Nếu đã chiếm hết ưu thế mà các ngươi không giữ lại được 2000 người Khiết Đan này thì các ngươi chết đi cho rồi. Còn ta phải ở lại đây để đợi Quách Đãi Phong." "So với đi giết người Khiết Đan, ta càng muốn hỏi trước mặt Quách Đãi Phong, vì sao hắn bản đứng đồng bào của mình, vì sao theo địch phản quốc?"

"Không lột da rút gân, chế tác hắn thành bột xương triển lãm mãi mãi, linh hôn các huynh đệ sao có thể yên, họ ngày đêm gào thét làm ta ngủ không ngon?"

"Sao, không có lão tử, các ngươi không đánh trận nổi à?"

Đám quan quân nhao nhao thể hiện quyết tâm, nhất định không cho người Khiết Đan nào trốn thoát, sau đó dựa theo bố trí của Vân Sơ mà rời đi. Đợi bọn họ đi xa rồi, quay đầu lại vẫn thấy quân hầu mặc tăng bao đứng trước già lam điện tiễn chân bọn họ.

Đám bại binh tinh thần sa sút, chẳng khác gì nắm cát rời, lúc này đây tìm lại được linh hôn của mình, tự tin dám đối diện với bất kỳ kẻ thù nào.

Vân Sơ chưa bao giờ hoài nghi sắc chiến đấu và tố dưỡng quân nhân của phủ binh Quan Trung, chỉ sợ bọn họ mất đi lòng tin và lá gan của quân nhân, cho bọn họ lòng tin, Vân Sơ không lo tới vấn đề thắng bại nữa. Dù bọn họ có chiến bại, bọn họ cũng càng quyết tâm hơn, cuối cùng thắng lại vẫn là họ.
Bình Luận (0)
Comment