Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1301 - Q6 - Chương 071: Tuyết Phủ Già Lam Điện. (1)

Q6 - Chương 071: Tuyết phủ Già Lam điện. (1) Q6 - Chương 071: Tuyết phủ Già Lam điện. (1)Q6 - Chương 071: Tuyết phủ Già Lam điện. (1)

Đám phủ binh đã đi chiến đấu, tuyết lớn lại rơi lả tả, chẳng mấy chốc che lấp hết mọi dầu vết, chỉ còn lại ngôi chùa đổ nát hoang tàn giữa núi rừng hoang vắng. Vân Sơ nhìn tuyết trắng mênh mông mà thở dài quay về già lam điện.

Thi thể bên trong đã được dọn dẹp, đám phủ binh trước khi đi còn chu đáo để lại không ít củi.

Ở chùa Quảng Phúc bất tri bất giác làm hòa thượng hai tháng, Vân Sơ đã học được cách quen với sự tính mịch.

Lúc này trời đã tối, gió mạnh lên, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, trong đại điện rộng rãi, Vân Sơ đốt thêm ít củi, ngồi xuống cái bồ đoàn cũ, khép mắt lại, yên tĩnh hưởng thụ sự tĩnh mịch.

Khi trời tối hẳn, gió dừng, tuyết cũng dừng, bốn bề chỉ có tiếng lửa cháy lách tách, tiếng nước sôi lục bục, Quan nhị gia cúi đầu nhìn Vân Sơ bên đống lửa, có vẻ rất muốn đi xuống cùng Vân Sơ uống chén trà, vì đầu gối bị thương mà không xuống được.

Một con hồ ly đói khát cẩn thận chui vào già lam điện, vừa thấy Vân Sơ ngồi bên đống lửa nó liền quay đầu bỏ chạy, chốc lát sau không phát hiện có động tĩnh gì, nó quay lại nghẹo đầu nhìn Vân Sơ.

Vân Sơ không nhúc nhích, trong mắt y đã không có bất kỳ thứ gì tồn tại.

Con hồ ly chắc là nghĩ Vân Sơ chết rồi, có điều vì có đống lửa, nó không dám tới gần Vân Sơ. Nhờ khứu giác nhạy bén, nó liếm vết máu tiều phu để lại.

Trong đêm tối, chiếc xe ngựa men theo con đường nhỏ gập ghềnh của Bách Hoa Sơn, chậm rãi tới già lam điện.

Xa xa nhìn thấy trong điện có ánh lửa hắt ra, Quách Đãi Phong tiều tụy từ trên xe đi xuống, phất tay với đám bộ khúc, đám bộ khúc vội vàng dẫm lên tuyết dày tới mắt cá vào điện.

Con hồ ly nghe thấy động tĩnh kinh hoàng chạy ra khỏi cửa, đám bộ khúc đồng loạt phản ứng, vô số mũi tên bắn tới, nó phát ra tiếng kêu đau đớn, ngã xuống co giật trong vũng máu, nhuộm đỏ tuyết trắng.

Quách Đãi Phong sắc mặt âm trầm nhìn con hồ ly rồi đi vào già lam điện.

Đại điện trống không, chỉ có một hòa thượng ngồi yên tĩnh bên đống lửa.

Quách Đãi Phong vừa nhìn thấy gương mặt vô bi vô hỉ của hòa thượng thì toàn thân run lên, hai chân mềm nhữn điều khiển hắn bỏ chạy, dùng ý chí lớn nhất mới tụ vững được:" Ta luôn nghĩ ai sẽ tới giết ta, không ngờ là ngươi, đã làm hòa thượng rồi còn nóng tính đến thế."

Đôi mắt Vân Sơ lấy lại tiêu điểm, thong thả nói:" Giết ngươi hay không chẳng mấy liên quan tới việc làm hòa thượng, ngươi xuống địa ngục, ta cũng đuổi theo, ăn sống nuốt tươi ngươi."

Quách Đãi Phong cười bi thảm:" Thứ hoàng đế cho rốt cuộc không phải của mình. Vân Sơ, ta đã giúp các ngươi mở ra loạn cục, thời khắc này là cơ hội tốt nhất để cả thiên hạ phạt Đường, sao ngươi lại bỏ lỡ?"

"Biết ngươi sẽ nghĩ thế." Vân Sơ mặt không mấy cảm xúc:" Vinh diệu của Quách thị tới đêm nay là chấm dứt, từ sau ngày hôm nay trở đi, Quách thị trên đời này tồn tại cùng vô số sỉ nhục và thóa mạ."

Quách Đãi Phong hừ một tiếng:" Võ nghệ của ngươi cao cường tới mấy cũng không thể thắng được toàn bộ bộ khúc của ta."

Vân Sơ nhìn mười mấy tên bộ khúc bảo vệ quanh Quách Đãi Phong:" Các ngươi tự sát ngay bây giờ thì ta tha cho gia quyến của các ngươi."

Mặc dù người thích Vân Sơ trong quân đội không nhiều, nhưng không mấy người không sợ y, thấy đám người bên cạnh dao động, Quách Đãi Phong quát:" Đừng tin y, gia quyến của các ngươi đã bị tên hôn quân Lý Trị giết rồi."

Vân Sơ đứng dậy lấy mã sóc, chĩa vào Quách Đãi Phong:" Thiên hạ rộng lớn cũng không có chỗ cho ngươi chạy trốn đâu."

Quách Đãi Phong mặt hốc hác, quầng mắt thâm, chứng tỏ thời gian qua hắn sống không tốt, từ từ rút hoành đao:" Sống lúc nào tốt lúc ấy." Lời vừa lời thì ba cái đầu lâu dính máu bị ném vào qua cửa sổ già lam điện.

Quách Đãi Phong qua ánh lửa nhìn thấy gương mặt của ba cái đầu lâu, tức thì gào lên điên dại, mắt trợn muốn toét ra:" Ngươi giết nhi tử của ta."

"Vừa rồi nếu các ngươi tự sát ngay lập tức thì người nhà của các ngươi còn sống, bây giờ thì hết hi vọng rồi. Sao, còn chưa biết tự sát đi à?"

Vân Sơ vừa dứt lời thì có thêm sáu cái đầu mới chặt bị ném vào, lăn trên sàn đá.

"Aaaaaaaaaaaaaaa - "

Một tên bộ khúc vừa gào thét thì bị Vân Sơ vươn mã sóc đâm vào cổ họng, đầu mã sóc rung lên, cắt đứt cổ hắn, thi thể ngã vào lòng tên phía sau.

Mã sóc tiếp tục tiến tới, đâm vào thân thể tên đằng sau rồi rút nhanh về, tua đỏ dưới phần mũi nhọn dài thước rưỡi xoay tròn, dấu máu dính trên mã sóc bắn ra như mưa.

Ít máu dính vào vách tường, tựa năm xưa Vân Sơ hất mực lên tường phường Trấn Xương, chỉ tiếc nơi này không có Địch Nhân Kiệt dùng máu vẽ thành hoa mai.

Chuyện xảy ra quá nhanh, những tên bộ khúc còn lại không kịp có phản ứng.

Vân Sơ tay phải kẹp mã sóc, tiến tới một bước:" Năm xưa đông chinh ta không giết ngươi, đúng là sai lầm của ta."

Keng! Keng! Kengl

Mấy thanh hoành đao đột nhiên chém về phía Quách Đãi Phong, hắn có đề phòng trước, hét lớn đỡ lấy.

Không một ai cho rằng nơi này chỉ có một mình Vân Sơ, chẳng qua là trong già lam điện chỉ có mình y. Những người tuyệt vọng thì ném đao kiếm đứng thẫn thờ ở đó, những người còn muốn sống thì đã lao vào tấn công Quách Đãi Phong.

Vân Sơ thanh trừng những tên bộ khúc muốn chết trước, chết dưới tay Vân Sơ thì đơn giản là chuyện xảy ra trong tích tắc, nếu rơi vào tay phủ binh Quan Trung thì thứ duy nhất chúng khao khát là được chết.

Võ nghệ Quách Đãi Phong không tâm thường, đánh lui mấy tên bộ khúc:" Ta chỉ muốn sống, có gì sai chứ?"

Vân Sơ múa mã sóc, chắn một thanh hoành đao chém Quách Đãi Phong, nhát đao này chém xuống thì cái tiêu bản của y hỏng mất.

" Nếu lần đầu tiên bệ hạ triệu kiến ngươi về, ngươi lập tức bỏ chạy, mỗ không để ý tới ngươi. Giờ thì khác rồi, ngươi hại chết cả vạn con em Quan Trung của ta, ngươi muốn sống thì những huynh đệ bị chết làm sao?"

Một thanh hoành đao đâm xuyên đùi Quách Đãi Phong, Vân Sơ cau mày, hi vọng nhát đao đó không làm bị thương tới xương đùi của Quách Đãi Phong.

Cho nên y đâm mã sóc ra, giết chết tên bộ khúc lỗ mãng đó.

Quách Đãi Phong vung đao chặn đòn tấn công của bộ khúc, hét lên với Vân Sơ:" Cho ta chết toàn thây."

Rồi xoay ngược hoành đao muốn cứa cổ.

Keng! Vân Sơ ngăn cản hành vi tự sát của hắn, giọng nói như từ địa ngục truyền tới:" Cổ của một người vô cùng quan trọng, đó là kết cấu linh hoạt lại dễ tổn thương, mỗi đốt xương ở đó đều có tác dụng không thể thay thế. Ngươi mà làm bị tổn hại, ta làm sao có bộ xương hoàn chỉnh dùng làm tài liệu dạy học được."

Quách Đãi Phong mặt tái mét:" Ngươi điên rồi."

Mấy tên gia tướng còn lại không dám tấn công nữa, sợ hãi nhảy ra sau.
Bình Luận (0)
Comment