Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1302 - Q6 - Chương 072: Tuyết Phủ Già Lam Điện. (2)

Q6 - Chương 072: Tuyết phủ Già Lam điện. (2) Q6 - Chương 072: Tuyết phủ Già Lam điện. (2)Q6 - Chương 072: Tuyết phủ Già Lam điện. (2)

"Giờ đã biết sợ à?" Vân Sơ thong thả tới gần:" Đợi ta bắt được ngươi, y giả thái y thự sẽ đem thân thể ngươi ngâm vào rượu, sau đó cắt dần từng phần, đầu tiên là da, tiếp đó mỡ, cơ bắp. Để tránh ảnh hưởng tới huyết quản và thần kinh, y giả sẽ cắt từng chút từng chút một."

"Các y giả luôn tò mò về óc người, trong đầu rõ ràng chỉ có cục mỡ, sao có thể chỉ huy được thân thể? Thế nên cũng có cách nói khác, chỉ huy thân thể của chúng ta là trái tim không phải đầu óc."

"Lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng sẽ không bị lãng phí, lão thần tiên nói, con ngũ tạng của con người tương ứng với ngũ hành. Ông ấy luôn muốn kiểm chứng trực quan, nhưng vì luân lý làm người mà chưa thực hiện được."

"May quá, ngươi đã xuất hiện, ngươi đã không còn được coi là con người nữa, cho nên lấy ngươi ra nghiên cứu, ta nghĩ sẽ không ky húy gì đâu."

Quách Đãi Phong mặt trắng bệch như tờ giấy, đêm tối trong chùa hoang, nghe một hòa thượng nói ra những lời ấy thực sự có thể khiến máu người ta cũng đông cứng.

Vân Sơ nói với hai tên bộ khúc vẫn còn lành lặn:" Các ngươi có thể bắt hắn, nhưng không được làm tổn hại thân thể của hắn, nói không chừng lấy thân thể các ngươi bù vào đó."

Tức thì hai tên bộ khúc còn lại đâm đao vào tim mình, chỉ sợ mình chết rồi không được siêu sinh, thậm chí trước khi chết còn cố dùng sức xoay đao phá hoại thân thể rồi mới gục xuống.

Vì người sống ít đi, bên trong già lam điện yên tĩnh hẳn, Quách Đãi Phong vẫn giữ nguyên tư thế kề hoành đao lên cổ, Vân Sơ tay cầm mã sóc không nhúc nhích. Chỉ cần Quách Đãi Phong cử động là y ra tay, quyết không cho hắn phá hỏng tiêu bản hoàn mỹ của mình.

Lửa trong điện đã tắt, chỉ còn ít than củi lúc sáng lúc tối chẳng thể soi sáng, nếu không có khe hở đem ánh trăng chiếu lên tuyết trắng hắt vào, đại điện sẽ chỉ còn một màu tối om.

Quách Đãi Phong run run:" Ta muốn chết cũng không được à?"

Giọng Vân Sơ trong bóng tối hết sức rùng rợn:" Năm xưa Quan Vân Trường tay trúng độc tiễn, Hoa Đà cạo xương chữa độc, đó chính là cuộc phẫu thuật ngoại khoa chân chính đầu tiên của Y Gia."

"Quách Đãi Phong, ngươi được đi theo Quan Vân Trường hiến thân cho y học, đó là vinh hạnh của ngươi."

"Đầu hàng đi, ngươi không có đường lui đâu, ngoan ngoãn tiếp nhận vận mệnh đi, à, ta biết có hai nghìn ky binh Khiết Đan tới đón ngươi nên ngươi mới kéo dài thời gian chứ gì? Không cần đợi nữa, nếu ta đã tới đây, người Khiết Đan còn có thể về được sao?"

Quách Đãi Phong không cam tâm hét lên:" Vân Sơ, ngươi không còn gì nữa, phải vào chùa lánh nạn rồi, vẫn còn muốn trung thành với hôn quân à?"

"Nếu ngươi bất bình, dẫn quân làm phản, lão tử chẳng thèm can thiệp, thắng hay bại đều kinh ngươi là anh hùng. Nhưng thứ súc sinh ngươi lại cấu kết với bên ngoài, hại chết hơn vạn con em Quan Trung ta, đó là tâm huyết bao năm của lão tử, lão tử không bỏ qua cho ngươi được. Chấp nhận số mệnh đi." Vân Sơ lạnh lùng nói:" Ngươi không tự sát được đâu, trước khi cắt đứt yết hầu thì mã sóc của ta đã đánh văng đao của ngươi."

Đột nhiên hai mắt Quách Đãi Phong chảy ra hai dòng máu, cười rùng rợn:" Ngươi có chữa nổi Đoạn trường tán không? Từ khi nhìn thấy ngươi, ta đã cắn rách cổ áo nuốt độc vào rồi, to bằng quả trứng đấy, ngươi cứu nổi không? Cứu nổi không? Ha ha ha."

Vân Sơ chép miệng thu mã sóc lại.

Quách Đãi Phong phun ra một ngụm máu đen xì cười thật to, chấn động cả đại điện, hắn vừa cười vừa ho vừa phun ra máu. Cười không bao lâu thì toàn thân lảo đảo ngã xuống, co quắp lăn lộn rồi không động đậy nữa, gương mặt vặn vẹo chứng tỏ hắn phải chịu sự dày vò không tưởng tượng nổi trước khi chết.

"Lấy một sai lầm đi che đậy một sai lầm khác, cuối cùng thành sai lớn, cả cơ hội quay đầu cũng không có ..."

Vân Sơ lẩm bẩm quay lại đống lửa, lấy thêm củi cho vào đống than còn đỏ, chẳng mấy chốc ánh lửa ấm áp đã chiếu sáng cả già lam điện.

Có tiếng ho khẽ như để báo trước, sau đó Trương Đông Hải đi vào, theo sau là Kim Nhu Như, hai người bọn họ khoanh chân ngồi bên đống lửa. Trương Đông Hải mấp máy môi mấy lần, cuối cùng mới chọn ra lời thích hợp:" Quân hầu, chuyện này nên kết thúc thế nào?"

Vân Sơ rót một chén trà nóng, thong thả uống:" Ta chưa từng rời chùa Quảng Phúc."

"Vâng, vâng, mạt tướng sẽ báo lên là ngài luôn ở trong chùa tham thiên." Trương Đông Hải lại cẩn thận hỏi:" Vậy thi thể của Quách Đãi Phong, quần hầu có cần..."

"Quách Đãi Phong trước khi chết đã biết sai, hối lỗi, hi vọng đem thi thể giao cho thái y thự nghiên cứu, cuối cùng hiến xương cốt để cảnh báo người sau."

"Vâng, vâng!"

Vân Sơ nhìn sang Kim Nhu Như:" Nay Hoa Lang Đồ các ngươi đã thành mật điệp công khai rồi đấy à?"

Kim Nhu Như vừa bị ánh mắt Vân Sơ chiếu vào liền sởn hết gai ốc, vừa rồi ở ngoài đã nghe hết cuộc đối thoại giữa Vân Sơ và Quách Đãi Phong, người trước mắt tuy trông giống hòa thượng, nhưng ... Giờ nàng đã hiểu vì sao mà quan trường Trường An lại thanh liêm mười mấy năm rồi, chẳng phải vì họ bị Vân Sơ cảm hóa, mà là vì nhờ hai bộ xương khắc tên người treo trong Thái y viện.

Bây giờ thêm một tên Quách Đãi Phong, Quách thị chẳng cần tru di cửu tộc cũng hết rồi.

Nàng tức thì cúi rạp người cung kính nói:" Thiếp thân xin hiến khoai tây, ngọc mễ lên cho quân hầu làm lễ vật."

Vân Sơ lắc đầu:" Ta không lấy không cái gì của người khác, thứ đáng là của ngươi, †a sẽ cho ngươi. Kim Nhu Như liên tục lắc đầu:" Chỉ sợ thiếp thân mệnh mỏng không nhận nổi."

"Được, coi như ta nợ ngươi một ân tình, đó là phần thưởng nên có của người thông minh." Vân Sơ nói xong khép mắt lại tiếp tục tham thiền:

Kim Nhu Như gập người thi lễ lần nữa, lần này nàng yên tâm rồi, thậm chí có chút vui mừng vì quyết định nhanh chóng của mình, một món nợ ân tình của Vân Sơ còn lãi hơn bất kỳ vụ mua bán nào.

Khi trời sắp sáng, phía bắc bùng lên ánh lửa đỏ rực, thấp thoáng tiếng la hét.

Trương Đông Hải luôn ở bên hầu hạ nói nhỏ:" Quân hầu, chiến sự bên kia bắt đầu rồi."

Vân Sơ không mở mắt ra:" Các ngươi đi cả đi, không cần ở đây nữa."

Trương Đông Hải lại nói:" Vương Hiếu Kiệt đã bị áp giải tiến kinh, quân hầu còn điều gì muốn sai bảo không?"

"Đem câu chuyện của Quách Đãi Phong kể cho hắn nghe."

Dù Vân Sơ nhắm mắt, Trương Đông Hải và Kim Nhu Như vẫn cung kính thi lễ, từ từ đi lùi ra tới cửa già lam điện, đóng cửa lại ...
Bình Luận (0)
Comment