Q6 - Chương 073: Cân bận tâm sao?
Q6 - Chương 073: Cân bận tâm sao?Q6 - Chương 073: Cân bận tâm sao?
Quân tư mã Vương Đạo nhìn người Khiết Đan cuối cùng từ từ chìm vào dòng sông băng, không nói một lời, tới khi đám phủ binh dùng móc câu móc thi thể ky binh Khiết Đan chết chìm lên, hắn chĩa hoành đao lên trời, khàn giọng hét to:" Các huynh đệ, ca ca đã báo thù cho mọi người rồi."
Nói xong thì gục xuống đất khóc rống lên.
Mọi người đồng loạt cởi mũ trụ ra, nước mắt ngắn dài, phủ binh quen sống chết, ra chiến trận mà còn nói tới báo thù gì đó rất nực cười. Nhưng trận chiến Dã Trư Nguyên bọn họ thua quá thảm, không cam tâm, một vạn hai nghìn người đi, trở về không tới hai nghìn, bọn họ ăn nói làm sao với người ở nhà đây?
Sống sót trở về cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa.
"Còn Vương Hiếu Kiệt, tên khốn kiếp đó, chúng ta không tha cho hắn, quay về giết luôn hắn, rồi ra sao thì ra..."
Một quân tốt vừa lên tiếng bị lữ soái quát:" Im mồm, quân hầu ở đây rồi, cần giết hắn quân hầu sẽ ra lệnh, không được làm sẵng."
Tiếng khóc lắng xuống không ít, lữ soái khác nói:" Lão tử sau này nếu theo quân hầu ra trận thì cố gắng, còn nếu theo người khác đánh trận thì cẩn thận, giữ mạng là trên hết."
"Đúng thế, theo quân hầu đánh trận, chết rồi lão bà còn được một con trâu giúp làm ruộng, nuôi lớn bọn nhóc, theo người khác chỉ chết uổng thôi."
"Nếu theo tướng quân khác, ta thà không làm phủ binh."
Câu này được không ít người hưởng ứng, đoàn trưởng cũng nói:" Đúng đấy, người Quan Trung tốt nhất phải do tướng lĩnh Quan Trung thống lĩnh..."
Vương Đạo khóc một hồi, tâm tình nguôi ngoai phần nào, có lời hứa của quân hầu, thêm vào công lao chém hai nghìn thủ cấp lần này, trách nhiệm đại bại Dã Trư Nguyên không đổ lên đầu bọn họ được nữa. Đám người Vương Đạo mất cả ngày dọn dẹp chiến trường, khi trời tối hắn dẫn người về già lam điện, nhưng vị hòa thượng trong không thấy đâu nữa.
Đại môn tơi tả viết hai chữ lớn bằng máu - Về nhàI
Cả đám hoang mang nhìn nhau, chúng ta được về nhà rồi sao?
Trương Đông Hải mặc trang phục quan quân cao cấp của Bách ky tỉ từ trong điện đi ra, giơ cao tấm văn thư nói:" Binh bộ có lệnh, trở về chiết trùng phủ bản bộ, tổ kiến quân đội."
Vương Đạo nhìn quân lệnh có chữ ký của Liêu Đông đạo hành quân tổng quản, xác nhận không sai, suất lĩnh chúng tướng quỳ một gối, hướng về đống lửa tàn trong già lam điện thi lễ:" Vâng!"
Vân Sơ tới Bách Hoa Sơn mất bốn ngày, giết chết Quách Đãi Phong mất bốn ngày, trở về chùa Quảng Phúc mất mười ngày.
Nguyên nhân là vì con ngựa mận chín lâu rồi mới được thỏa sức chạy như thế, nhất thời hưng phấn quá đà, lúc rẽ cấp tốc không hãm lại được làm cả người lẫn ngựa đều bay đi.
Nếu không phải Vân Sơ phản ứng nhanh nhảy ra trước, hai chân chống cây tùng, đẩy con ngựa mận chín sang phía khác thì nó đã lao xuống khe núi rồi.
Dù thế vó trước của nó cũng đã bị thương.
Vân Sơ bực mình tát con ngựa ngốc một cái, suýt chút nữa thì chết oan rồi, bao nhiêu năm không sao, đến lúc già rồi lại đổ đốn.
Vì thế mà tốc độ trở về của đám Vân Sơ chậm hẳn, bọn họ vẫn kiên trì đi con đường nhỏ vắng người, tránh tiếp xúc với người khác nhiều nhất có thể.
Trên đường về thấy quân đội điều động không ngừng, xem ra cuộc chiến đang quyết liệt, song đó chẳng phải chuyện Vân Sơ bận tâm.
Mất tận mười ngày mới về đến nơi, tóc trên đầu Vân Sơ đã lởm chởm như quả chôm chôm rồi, Vân Sơ thấy nếu có thợ cắt tóc giỏi ở đây thì có thể cắt cho y cái đầu đỉnh cực ngầu. Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu đã về trước Vân Sơ, cả hai đầu vẫn láng bóng, Khuy Cơ đại sư sớm ngứa mắt với Vân Sơ lần này đích thân ra tay, trừ bỏ hết tơ muộn phiền cho y.
Lần này đầu Vân Sơ bóng nhất bọn, không có lấy một sợi lông nào.
Khi Vân Sơ nóng lòng muốn hỏi hai người kia động tĩnh phía Trường An, phát hiện miệng hai tên bóng nhãy, đã thế thi thoảng còn ợ ra cả mùi gà rán.
Vân Sơ tóm cổ áo kéo cả hai tên đó ra khỏi chùa, trách:" Các ngươi ít nhất phải tôn trọng Huyền Trang đại sư chứ."
Ôn Nhu ợ một cái rõ to:" Cha ngươi đã đi Lạc Dương năm ngày rồi, nghe nói là xá lợi Phật bên phía chùa Pháp Hoa tới Lạc Dương, vạn dân triều bái."
"Thế gà rán..."
"Là của Khuy Cơ đại sư, cái lão hòa thượng đó, chỉ cần có Huyền Trang đại sư thì ông ta thành hòa thượng lục căn thanh tịch. Huyền Trang đại sư vừa đi thì ông ta rượu thịt bét nhè. Đừng nói làm huynh đệ không nghĩ tới ngươi, ta để giành cho ngươi nửa con gà đây."
Ôn Nhu lấy từ trong ống tay áo thùng thình ra một cái gói lá sen, từ lúc vào chùa tới giờ, mấy tháng rồi Vân Sơ chưa ăn thịt, cướp lấy luôn, nửa con gà với người ăn khỏe như y mà nói coi như vừa đủ nhét kẽ răng.
Ăn tới khi ném miếng xương cuối cùng vào rừng phong lá đỏ cách đó năm trượng, Vân Sơ mới lau miệng nói:" Ai tới Trường An nhậm chức thế?"
"Chậc chậc, chuyện này phải nói hoàng đế đúng là tính toán xa thật, bảo sao bỗng dưng lại phong tước cho huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư." Ôn Nhu tặc lưỡi thán phục không thôi:" Quần thần trên triều tấu lên đòi thu tước vị hai người này, nói bọn họ không có cống hiến gì với Đại Đường, kể cả kế thừa tước vị của trưởng bối không xứng đáng phong hầu, ít nhất phải hạ một bậc nữa, làm huyện nam là nhiều rồi."
"Hoàng đế thuận nước đẩy thuyền, để hai người tới Trường An nhậm chức để chứng tỏ bản thân. Xem ra hoàng đế đúng là có ý ra tay với hoàng hậu rồi."
"Có điều có vẻ như hoàng hậu đã chuyên môn dặn dò bọn họ, hai người này đi từ Lạc Dương tới Trường An mất mười mấy ngày chưa tới."
"Xem chừng cho dù tới Trường An thì bọn họ cũng không đến nha môn nhậm chức đâu, tùy tiện kiếm cớ bị bệnh hay thủy thổ không hợp nằm lỳ ở nhà vài tháng, xem ai làm gì được."
"Chưa cần tới lúc xảy ra vấn đề, giờ thì ai cũng biết Trường An là củ khoai nóng."
Vân Sơ gật gù:" Trên triều làm gì có kẻ ngốc."
Địch Nhân Kiệt thì lúc này ít chú ý tới chuyện Trường An, mà quan tâm tới chiến sự:" Tiết Nhân Quý đã tới Doanh Châu, hai bên giao chiến một trận, người Hề và người Khiết Đan thấy không hạ được Doanh Châu đã lui về Bình Đính Sơn và Hồ Bảo Lĩnh cố thủ. Giờ dị tộc ở Doanh Châu đang ra sức chứng minh thanh bạch của mình."
"Ngược lại người Khiết Đan và người Hề tỏ ra rất cứng rắn, rút tộc nhân ở Doanh Châu, lui về Bạch Sơ Hắc Thủy, toàn lực gây dựng nơi đó, chúng ta đánh vào thì sa lầy, không đánh không được, để chúng phát triển ắt thành phiền tới lớn..."
Nói tới đó phát hiện ánh mắt Vân Sơ là lạ, hắn xoa mặt, không thấy gì, hỏi:" Sao, ta nói gì sai à?”
"Sai thì không sai, ta hỏi ngươi nhé, xung quanh Trường An vẫn còn ít đám người ngoan cố, trốn lên núi làm sơn đại vương, làm nghề không vốn, ngươi thấy có cần lo ngại không? Quan phủ có nên dồn tâm lực truy quét chúng không?" Vân Sơ hỏi lại:
Địch Nhân Kiệt định trả lời, miệng vừa há ra lại thôi, có vẻ ý thức vấn đề rồi.
Vân Sơ nói tiếp: "Ngươi hiểu ý ta rồi đấy, bộ lạc thợ săn là lạc hậu nhất, bọn họ cũng là bộ lạc hùng mạnh nhất, nhưng bộ lạc như thế số lượng không lớn được."
"Tiếp đến là bộ lạc du mục, số lượng nhiều hơn bộ lạc thợ săn, bọn họ sẽ có thể cường đại một thời, nhưng đời sống du mục thì khó mà duy trì được vương triều lâu dài ổn định."
"Nếu bộ lạc du mục chuyển sang bộ lạc nông canh, khi đó sự cường đại của bọn họ sẽ dần thoái hóa."
"Còn bộ lạc nông canh thì thua kém hai bộ lạc kia về sự vũ dũng cá nhân, nhưng lại có thể duy trì lâu dài và lớn mạnh. Chỉ cần bộ lạc nông canh phát triển tới mức không cần dựa vào sức mạnh cá nhân diết người thì sẽ đến lúc hai bộ lạc kia suy vong."
"Với sự cường đại của Đại Đường bây giờ lại đi lo sợ đám người chạy vào núi làm thợ săn, ngươi có thấy mất mặt không?"
"So với việc tốn công tốn sức chạy vào núi chơi trò đuổi bắt thì đồn công sức phát triển còn hơn. Đương nhiên lúc cần đánh thì đánh, cần truy quét thì truy quét, nhưng không cần bận tâm quá nhiều làm gì."
"Thế nên vấn đề chủ yếu của chúng ta vẫn là Trường An."
ebookshop.vn