Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1326 - Q6 - Chương 096: Trong Nhà Có Hổ Dữ.

Q6 - Chương 096: Trong nhà có hổ dữ. Q6 - Chương 096: Trong nhà có hổ dữ.Q6 - Chương 096: Trong nhà có hổ dữ.

Ngược lại với chưởng quầy Lưu Tung, bản thân Vân Sơ vốn định về Trường An ngay, nghe Lưu Tùng bẩm báo xong lại chẳng vội vàng nữa, dù sao thì về trước Tết là được rồi.

Vì thế Vân Sơ liền mời đám Trần Đan Sinh, Lưu Phu Tử cùng thương cổ Hàm Dương tới Minh Đạt Viện vừa mới thành lập cạnh am Minh Đạt.

Vân Sơ không mời lưu thủ Sở Đại Hữu, y đã hạ quyết tâm rồi, phải cắt đứt dính líu giữa sở giao dịch với quan phủ đương địa.

Với kinh nghiệm chấp chính nhiều năm của y, trên đầu càng có nhiều mẹ chống, con dâu phía dưới càng không làm việc.

Hai ngày nữa mới tới tháng Chạp, bên sông Phần đã lạnh tới chết cả chó.

Mặt đất nhiều nước đông cứng, bên trên còn phủ sương giá, chỗ này một ít, chỗ kia một ít, như cái đầu bị chốc ghẻ vậy, chẳng đẹp dế gì, thả đổ một trận tuyết xuống, thiên địa trắng phau phau còn hơn.

Vân Sơ dắt con ngựa mận chín đi bộ, chân trái của nó bị thương tới giờ vẫn chưa lành, trong khi con ngựa trắng hoàng đế ban lại chẳng thể cưỡi, đụng vào cũng không được, nếu không con ngựa mận chín nhìn thấy nó sẽ kêu ầm ï, thậm chí dám húc đầu vào cọc ngựa lắm.

Luận tới ghen tuông, Ngu Tu Dung còn kém xa nó.

Ngu Tu Dung nói, nàng đã có tuổi xuống sắc rồi, đã chuẩn bị lúc nào đó Vân Sơ đột nhiên về nhà dẫn theo một mỹ thiếp điên đảo chúng sinh.

Vân Sơ tin, Ngu Tu Dung nói câu đó không cam tâm, nhưng cũng là thực lực, cơ mà mà nếu dám dẫn về một lão phụ, nàng sẽ đích thân đánh chết. Theo lời nàng nói, đưa vê một nữ tử trẻ trung mỹ lệ, sau này có thể đem tặng này, có thể thị tẩm này, trong nhà tổ chức tửu yến thì có thể ca vũ gì đó, nàng làm chủ phụ cũng có thể diện.

Còn muốn lão phụ à, trong nhà có nhiều lắm. Vân Sơ có điểm này tới giờ chẳng thể nào thích ứng với Đại Đường, y thực sự không thể nào đem một người tặng cho người khác làm đồ chơi để chà đạp. Tới giờ y vẫn mang tư tưởng "lạc hậu" bị người Đường coi như kẻ ngốc, đó là ngủ với người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm. Ôn Nhu chế giễu y không biết bao lần thì không nói, cả quân tử thành thật như Địch Nhân Kiệt cũng ở thanh lâu ôm mỹ nhân chế giễu Vân Sơ vài câu.

Tấn Dương có rất nhiều cô nhi, thời gian trước Vân Sơ lại tạo thêm một mớ nữa, có điều Minh Đạt Viện không có những cô nhi mới ra lò đó, chỉ thu nhận những cô nhi đã chịu nhiều khổ cực.

Vân Sơ nhìn đám cô nhi mặt mày thanh tú chạy đầy sân, nói với Tuệ Viễn đại sư:" Không nên như thế."

Tuệ Viễn đại sư rất thông minh:" Thân thể tàn khuyết, tâm trí không tốt.

"Đại sư mà cũng trông mặt mà bắt hình dong sao?"

"Kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này tàn tật, khổ cả đời là trời định, bần ni nếu làm loạn báo ứng, kiếp sau chịu càng nhiều khổ cực hơn, giờ mặc kệ là chuyện tốt."

Vân Sơ gãi cái đầu trọc, mắt lướt qua vóc dáng hút mắt của Tuệ Viễn:" Ta dùng ánh mắt dâm nhục đại sư nàng thì cũng là báo ứng của nàng từ kiếp trước phải không?"

"Ngộ Không đại sư chẳng phải người Phật môn sao?" Tuệ Viên hơi đỏ mặt nhắc nhở, lần trước lấy sắc cám dỗ y, bị y tránh đi, còn tưởng người này là bậc chính nhân quân tử, không ngờ đột nhiên nói ra lời ô uế như vậy:

Vân Sơ lắc lắc ngón tay, mặt dày nói:" Ta là một kẻ đầu cơ, hôm nay cần làm hòa thượng thì làm hòa thượng, mai nếu cần, ta làm đạo sĩ cũng không phải ky húy gì. Dù sao thân phận của ta là dùng để phục vụ cho lý tưởng của ta, chỉ cần hoàn thành lý tưởng, ta là cái gì cũng không quan trọng."

Tuệ Viễn tò mò hỏi:" Dám hỏi chí hướng của đại sư là gì?"

"Dù sao cũng chẳng liên quan tới đại sư nàng."

Vân Sơ cười to đi thẳng vào Phật Đường, nhìn thấy vị Phật nhỏ tuổi vô danh, bức tượng Phật đường nét nhu hòa, nhìn là biết là Phật thiên hướng nữ, y chắp tay:" Đây chắc là Minh Đạt Phật rồi."

"Thái tông muốn các nàng xuất gia là mở rộng ảnh hưởng của Minh Đạt Phật, nếu các nàng có thể đem Minh Đạt Phật trừ các nàng ra không ai biết thành ai ai cũng biết, vậy thì sứ mệnh của các nàng cũng hoàn thành rồi."

Tuệ Viễn nghỉ hoặc:" Năm xưa lúc dựng am, không ai nói với bần ni điều này."

"Cho nên ta đã làm hòa thượng rồi, bệ hạ vẫn kéo ta ra làm công già. Còn nàng, ở đây bao năm, vẫn là tiểu ni cô ai cũng có thể đưa lên giường."

"Bần ni không lên giường với ai hết." Tuệ Viễn tức giận:

Vân Sơ chỉ mặt Tuệ Viễn:" Nàng xem, ta nói bao nhiêu như vậy, nàng nghe lọt đúng hai chữ lên giường, đúng là ngốc, còn cãi thôi?"

"Vừa rồi nàng nói một đống liên quan tới luân hồi chuyển thế, báo ân chịu tội, tốt nhất là rút lại đi, nếu bị Huyền Trang đại sư nghe thấy, cẩn thận ông ấy dùng gậy đập vào đầu nàng."

"Những lời cả Huyền Trang đại sư không tin mà nàng dám tin à?"

Tuệ Viễn mặt lạnh tanh:" Bần ni hiểu rồi, sau này thu nhận trẻ nhỏ sẽ coi như nhau."

Vân Sơ kiếm một cái đình ngồi xuống, nhìn những đứa bé được các ni cô đang dạy bảo các loại lễ nghi của Phật gia:" Đừng biến chúng thành hòa thượng, ni cô..."

Tuệ Viễn chắp tay:" Công gia công vụ bận rộn, sao lại bỏ thời gian tới thăm những đứa bé này?”

"Hôm qua ta vừa đưa ra một quyết định tàn khốc, cho nên cần cho những đứa bé này chút lương thiện, để trong lòng thoải mái hơn."

"Bây giờ công gia đã thoải mái hơn chưa?”

Vân Sơ nhìn cánh môi xinh xinh của Tuệ Viễn, lại ngả ngớn:" Mắng nàng một trận, đỡ hơn nhiều."

Tuệ Viễn nguýt y một cái đầy phong tình:" Vậy sau này công gia có thể thường tới thăm. Nàng là cung nữ thiếp thân của Tấn Dương công chúa, từ nhỏ xuất gia, không đụng vào son phấn, xinh đẹp mà thoát tục. Mái tóc đen óng ả mềm mượt như lụa, gương mặt hình trái xoan thanh tú, vóc dáng lại thướt tha yểu điệu cho dù tấm tăng bào màu đen không hề mang lại cảm giác mỹ miều, nhưng cũng không thể nào che lấp hết.

Vân Sơ nhìn một hồi chép miệng đứng lên:" Trong nhà có mãnh hổ, không dám thường tới thăm mỹ nhân."

Nói xong cười ha hả gọi con ngựa mận chín tới, một người một ngựa đi bộ rời Minh Đạt viện, khi tới chẳng kinh động ai, khi đi chẳng chào hỏi. Chỉ có Tuệ Viễn đứng ở cửa, ánh mắt bâng khuâng nhìn theo, hai tay chắp lại:" A di đà phật, bần ni chúc công gia toại nguyện.”
Bình Luận (0)
Comment