Q6 - Chương 097: Có kẻ không nên dây vào
Q6 - Chương 097: Có kẻ không nên dây vàoQ6 - Chương 097: Có kẻ không nên dây vào
Phường Tấn Xương bao phủ trong tuyết trắng, nổi bật những chiếc đèn lồng đỏ rực, khói bếp lượn lờ, cảnh tượng lại như chẳng ở chốn nhân gian.
Còn chưa tới 20 ngày nữa là Tết rồi.
Mọi năm vào lúc này thành Trường An náo nhiệt nhất, trong thành sẽ bỏ hết giới nghiêm, thương cổ, tiểu phiến có thể bày quán kinh doanh ở bất kỳ chỗ nào trong thành Trường An miễn là không ảnh hưởng tới người xe qua lại.
Người ngoài thành cũng đổ vào trong thành mua sắm đồ Tết, cả những nhà có điều kiện ở huyện xung quanh cũng đánh cả xe tới Trường An, vừa mua sắm đón Tết vừa đi chơi. Cho nên mỗi con đường ở Trường An đều chật kín người.
Mọi năm vào thời điểm này cột khói của Nhà ăn lớn phường Tấn Xương bốc cao nhất, ai ai cũng biết, Nhà ăn lớn chuẩn bị thịt luộc thịt ngâm cho năm mới. Chỉ cần đi qua phường Tấn Xương là bao phủ trong mùi thịt, không nỡ rời bước.
Nhiều nơi bắt đầu được quét dọn, dựng sân khấu, đợi ngày mùng một, mời các hoa khôi ở phường Bình Khang nhảy múa.
Phường Tấn Xương sẽ chuẩn bị sáu cái đèn lồng cực lớn có thể bay lên trời, chỉ cần thấy sáu chiếc đèn lồng này bay lên tỏa ánh sáng rực rỡ, mọi người sẽ dừng hết mọi việc, chuẩn bị đón thời khắc năm mới tới.
Năm nay chẳng còn những thứ đó nữa, trên đường chỉ có bóng người bước đi vội vã, như chỉ muốn về nhà thật nhanh, chẳng muốn ở ngoài thêm một khắc. Tới khi trời tối là cả Trường An tối om, yên tĩnh như tòa thành chết.
Mọi người năm nay có vẻ chẳng còn tâm tình nào đón Tết, người lớn lười chuẩn bị, chỉ có đám trẻ con vẫn chạy nhảy, khao khát năm mới tới.
Cơm nước Vân gia vẫn đơn giản, lại không hề đơn giản.
Nói đơn giản là chỉ nguyên liệu nấu ăn, một nắm mỳ, một nồi canh chua, ít hành tươi, cuối cùng là quả trứng gà vàng ruộm đặt lên bát, thế là bữa sáng hương sắc vị đầy đủ đã xong. Đáng tiếc chỉ có một bát, đối với đám Vân Cẩn, Lý Tư đang ở tuổi ăn tuổi lớn mà nói quá ít, mấy con chó cũng gầy hơn thấy rõ, đến giờ cơm chẳng quay quẩn bên cạnh bàn như trước, vì chúng biết, chẳng có miếng xương thừa nào ném xuống cho bọn chúng.
Mắt Lý Hoằng đảo quanh, thấy Vân Loan đang nhìn chằm chằm bát mỳ của hắn, thằng nhóc đó chưa ăn của mình đã nhìn của người ta rồi, đẩy mỳ tới trước mặt nó, Vân Loan chẳng ngại gì, gắp ngay quả trứng Hắn lấy bánh kê trên đĩa, cắn một miếng, cau mày nhai một lúc rồi nuốt, gắp thêm vài miếng rau muối, húp cháo trắng.
Mãi mới nuốt hết hai cái bánh kê, Lý Hoằng đặt báo cháo xuống:" Sư nương, cần gì tới mức này.'
Ngu Tu Dung bình thản nói:" Lúc cần chịu khổ không nên tránh, nếu không thực sự gặp khó khăn sẽ không qua được."
"Cho nên chúng ta ăn uống kém thế này không liên quan tới việc trong nhà có hay không à?"
"Đương nhiên, chúng ta có bản lĩnh ăn thịt, chúng ta chịu khổ là tự mình muốn chịu khổ thôi. Đã nói Vân thị phá gia cứu nạn, vậy thì nói được phải làm được, nếu nói một đằng làm một nẻo thành tiểu nhân vô sỉ rồi."
Lý Hoằng lại thở dài, hôm qua hắn cho người đưa tới mấy xe lương thực, rau củ, với một nghìn quan tiền tiêu vặt. Không ngờ bị sư nương đem tiền lương đi tiếp tế cho thương hộ phá sản.
"Sư nương, không nên làm thế nữa, để ta sai người mang thêm một ít tới."
Thôi Dao cắm cúi ăn mỳ, bất mãn lẩm bẩm:" Thái tử không nói được đâu, ngài mà còn mang tới, phu nhân lại đưa đi thôi."
"Hừ, có kẻ thấy Vân gia hiền lành, dám chặn đường đòi đền bùi tổn thất ở sở giao dịch rồi."
Lý Hoằng nhìn gương mặt kiên định của Ngu Tu Dung, lại nhìn Lý Tư gặm bánh kê nghẹn trợn mắt, không đành lòng:" Sư nương, trong nhà phải chịu khổ tới bao giờ?"
Ngu Tu Dung bình thản nói:" Cho tới khi sư phụ ngươi dẹp yên chuyện này, Vân gia lại là nhà phú quý xa hoa."
Lý Hoằng dần mất lòng tin rồi, thời gian qua hắn đánh cướp nhà huân quý khắp Trường An, tiên kiếm được ném cả vào sở giao dịch, đừng nói cứu vãn tình thế, một chút chuyển biến cũng không thấy:" Không biết sư phụ có thể dẹp được không?"
"Sư phụ ngươi đã gây dựng lại sở giao dịch Tấn Dương rồi, Lưu Tùng tối qua trở về nói, thương đạo nơi đó thông suốt, sở giao dịch đã vạn hành bình thường."
Lý Hoằng nghe vậy mừng rỡ:" Ta đã nói rồi, trên đời này có chuyện gì làm khó được sư phụ chứ? Tấn Dương đã khôi phục, vậy chẳng mấy chốc Trường An phục hồi như xưa."
Ngu Tu Dung khẽ thở dài:" Không dễ thế đâu, sư phụ ngươi vì chuyện này mà giết hơn bốn trăm người ở Tấn Dương, vậy về tới Trường An sẽ phải giết bao nhiêu người?"
"Sư phụ ngươi yêu cầu ta đóng chặt cửa, không rời phường Tấn Xương một bước. Còn ngươi thì lập tức về Lạc Dương, lo chuyện xá lợi phật tiến kinh."
Lý Hoằng cau mày:" Sao có thể bỏ dở giữa chừng được chứ?"
"Chu Hưng tới rồi, ngươi nên đi đi."
"Bằng vào cái gì mà hắn tới thì ta phải đi."
Ngu Tu Dung nói:" Sư phụ ngươi từng nói, trên đời này có vài loại người không trêu chọc được, Chu Hưng là một loại người trong đó."
Lý Hoằng nâng cổ Vân Loan lên, dùng đũa kéo nửa quả trừng gà rán khỏi miệng nó, đặt vào bát của nó, thằng nhóc này ăn tham nhét cả quả trứng rán vào miệng, tới suýt nữa bị nghẹn. Được cứu xong lại cười toét miệng ăn vèo vèo, chẳng rút chút kinh nghiệm nào.
Ngu Tu Dung thấy Lý Hoằng có vẻ chẳng coi Chu Hưng ra gì, nói:" Mai hắn sẽ vào Trường An từ thủy môn, ngươi rời đi từ chính môn đi, đừng có chút qua lại nào với hắn, đó là kẻ bất tường."
Lý Hoằng vẫn khó chịu:" Thế thì khác gì bỏ chạy."
"Thái tông hoàng đế còn có lúc phải bỏ chạy, người làm việc lớn phải biết co biết duỗi, bỏ chạy có làm sao?"
"Được, mai ta lại mang tới nhà ít thức ăn nữa, sư nương không được đem tặng bất kỳ ai đâu đấy."
Đem so với hoàng cung, Lý Hoằng càng thích ở Vân gia trạch viện nhỏ bé này hơn, một là ở đây vui vẻ thoải mái, hai nữa là hắn thấy phu phụ Vân Sơ là quý nhân trong số mệnh của mình.
Hôm sau Lý Hoằng cưỡi ngựa được thái tử lục soái bảo vệ khi trời còn chưa sáng đã lặng lẽ rời Trường An.
Vừa mới ra khỏi thành liền thấy trong chiếc đình thường dùng đưa tiễn người đi xa, nhìn thấy một viên quan tứ phẩm mặc áo đỏ rực, tựa hồ đang đợi ai đó. Đến khi đội xen ngựa của thái tử lục soái tới gân, quan viên đó rời khỏi đình hô vang:" Thần hình bộ thị lang Chu Hưng có chuyện cận kiến thái tử điện hạ."
Lý Hoằng vốn không coi Chu Hưng ra gì, bây giờ thấy hắn chặn đường mình ở đây mới biết, sư nương nói không sai chút nào, tên này không nên dây vào, hạ giáp mặt xuống đi qua bên cạnh hắn.
Chu Hưng không biết thái tử không ngồi xe, dốc hết sức hô: " Thần hình bộ thị lang Chu Hưng có chuyện cận kiến thái tử điện hạ."
Tình báo của Vân gia khó có thể sai được, vậy mà tên này không chỉ thoát khỏi giám thị của Vân gia, lại đoán trước hắn sẽ rời đi vào buổi sáng mà chặn đường, tâm cơ kẻ này không tầm thường.
Lý Hoằng không sợ, nhưng đối phương có chuẩn bị mà tới, trong khi hắn hoàn toàn không biết gì, nếu đâm đầu vào là ngu ngốc. Thế nên bất kể đối phương có chuyện gì, tốt nhất đừng dính vào.
Chu Hưng dốc sức kêu, nhưng đội xe ngựa của thái tử lục soái lại không hề có ý dừng lại, tới khi đội xe đi rồi Chu Hưng mới đứng thẳng lên nhìn bụi đất lắng xuống mà thở dài.