Q6 - Chương 098: Kiên trì sẽ có kết quả tốt.
Q6 - Chương 098: Kiên trì sẽ có kết quả tốt.Q6 - Chương 098: Kiên trì sẽ có kết quả tốt.
Đại đường thái tử điện hạ tôn quý mang phong vân dữ dội giáng xuống Trường An.
Trong thời gian đó, cuồng phong, bạo vũ, sấm sét bao phủ Trường An, khiến tòa thành khổng lồ này run bần bật dưới mây đen do thái tử tạo ra.
Khi mọi người đợi thái tử điện tung ra giông tố cuồng nộ cuối cùng thì ...
Hắn chạy mất.
Chạy không có dấu hiệu báo trước.
Chạy một cách dứt khoát.
Điều này làm tất cả các thế lực đã giăng sẵn thiên la địa võng đợi thái tử nhảy vào, đối diện với bầy trời đột nhiên trong xanh vạn dặm không mây chẳng biết phải làm Sao.
Không ai nghĩ thái tử sợ hãi mà bỏ chạy, vậy thì vì cái gì?.
Thái tử đã chạy, nhưng lợi ích chính trị hắn để lại Ngu Tu Dung không bỏ qua.
Vì thế ngay ngày hôm đó Ngu Tu Dung sai đám Nhị Phì hấp rất nhiều hoàng mô mô, còn cực kỳ xa xỉ cho một quả táo đỏ lên mỗi cái bánh.
Sau đó phái trưởng tử Vân Cẩn và An Định công chúa, mang theo số hoàng mô mô này tới những nhà bị thái tử uy hiếp để xin lỗi.
Nội dung lời xin lỗi tất nhiên không thể nói tới hành vi bạo ngược vô pháp vô thiên của thái tử trong thành Trường An, thái tử là quân, quân không thể sai.
Bởi thế nên nói do Vân gia vô năng, không bảo vệ được sở giao dịch, khiến Trường An xuất hiện thảm cảnh, gây ra khó khăn cho mọi người, Vân gia tới nhà thỉnh tội.
Một thiếu niên trọc đầu ân mực kiểu tiểu sa di, mặt mũi thanh tú cân đối, dẫn theo một thiếu nữ tóc trên đầu vừa mọc ra vài tấc, đeo bông cung hoa cực lớn tới nhà, một là thế tử công gia, một là công chúa chính tông, quy cách này chỉ kém Vân Sơ đích thân tới nhà. Vì vậy tiếp đãi cũng phải là gia chủ mới ngang bằng, Lý Tích nhìn hộp bánh hoàng mô mô, loại bánh mà cả nhà bình thường ở Trường An cũng không mấy khi ăn nữa, nhưng Lý Tích chẳng ngần ngại cầm lên cắn thử gật gù. Món ăn của Vân gia đã tự thành một hệ riêng, dù là thứ đơn giản như hoàng mô mô, cũng có hương vị độc đáo.
Ông ta thì chuẩn bị cả một mâm bánh trái ngon lành, toàn làm từ danh tiếng lâu đời ở Trường An.
Vân Cẩn ngồi thẳng lưng, không hề giống những đứa bé bình thường, chẳng để ý tới số bánh trái hấp dẫn kia, cung kính dùng sáp thủ lễ:" Nếu bá bá thích, Vân gia sẽ thường xuyên hiếu kính."
Lý Tích nhìn Vân Cẩn còn nhỏ hơn trọng tôn mình, hỏi:" Thừa Tu đâu, sao nó không tới cùng?”
Vân Cẩn đáp:" Thừa Tu sư đệ hiện bị gia mẫu cấm túc trong nhà, môn học hắn bị tụt lại quá nhiều, chắc phải mất một năm mới miễn cưỡng bù lại được."
"Có điều lúc vãn bối đi, Thừa Tu sư đệ nhờ vãn bối thay hắn thỉnh an bá bá, còn nói học thành tài trở về sẽ hầu hạ bá bá."
Lý Tích gật gù:" Ừ, nam nhi tốt phải lấy sự nghiệp làm trọng, lão phu chỉ cần biết nó vẫn đang tiến bộ là đủ rồi."
"Sở giao dịch sụp đổ không phải là sự kiện ngẫu nhiên, càng không phải do đám lão phu gây khó dễ bên trong."
"Hào môn huân quý mất đi đất đai, bọn họ tiến vào đường thương cổ là lựa chọn tất nhiên. Thế nhưng vì sự tồn tại của sở giao dịch, hào môn huân quý mất đi ưu thế địa bàn của mình, cũng khiến thương cổ nhìn thấy một cơ hội tốt để thoát khỏi dựa dẫm vào bọn ta."
"Vì thế mà phá hoại sở giao dịch, khiến thương cổ mất đi cho dựa là chuyện bắt buộc phải làm, không vì ai là người nắm giữ sở giao dịch mà thay đổi, càng không hề có ý nhắm vào Vân gia ngươi."
Vân Cẩn lần nữa quy củ hành lễ:" Gia mẫu cũng nói với thái tử điện hạ như thế."
Lý Tích ngẩn người:" Không phải a gia ngươi khuyên thái tử đi sao?" "Gia phụ sao có thể thao túng thái tử."
"Vân gia ngươi đúng là biết ăn nói, dù là gia mẫu ngươi khuyên được thái tử, cũng là chuyện tốt, tránh hai bên ngọc đá cùng tan."
Vân Cẩn thở dài như ông cụ non:" Gia mẫu còn nói, người cũng không biết rốt cuộc khuyên thái tử đi là đúng hay sai."
"Thái tử bản tính nhân từ, làm việc có phương pháp, so với việc nói là được gia mẫu khuyên nhủ, chẳng thà nói là bản thân thái tử đã sinh y rút lui."
Thái tử nhân từ? Cái này lừa bách tính thôi, giống như vị đang ngồi trên ngai vàng hiện nay, ra đường tìm bừa một người dân nào đó hỏi xem, có phải cũng là hoàng đế nhân từ không? Máu người trong tay hắn hơn xa những kẻ bị nói là đồ tể ấy chứ. Lời lẽ trẻ con mà thôi, Lý Tích đôi phân mỉa mai:" Vậy sao?"
Lý Tư nãy giờ im lặng ngồi bên Vân Cẩn rất ngoan ngoãn nói vào:" Vì triều đình phái người tới rồi, kẻ này là ưng khuyển của mẫu hậu ta, tân Hình bộ thị lang Chu Hưng."
"Hắn là người Trường An, tinh thông luật pháp, cực kỳ thù hận hào môn huân quý, thậm chí cả với hoàng tộc cũng chỉ tích, rất được lòng mẫu hậu ta."
Quả nhiên cái tên này làm Lý Tích phải giật mình lẩm bẩm:" Thói đời gì thế này ..."
Vừa mới rời phủ Anh quốc công, Lý Tư vịn vai Vân Cẩn nói:" Thấy không, ông ta sợ tái mặt luôn, đúng là loại chỉ bắt nạt kẻ yếu, bỏ tiền ra cho thái tử ca ca có phải tốt rồi không? Đợi Chu Hưng cho vào nhà lao thì không biết còn cái gì mà cấp không?"
Vân Cẩn nhìn trái phải, lấy ra miếng bánh hoa quế nhét vào tay Lý Tư.
Cái bánh này trên bàn của Lý Tích, Lý Tư nhìn chảy nước dãi nấy giờ, không ngờ Vân Cẩn cũng để ý, quả nhiên là tiểu trượng phu của mình, không phải đang ở ngoài, nàng đã bế lên mà hôn rồi, trêu:" Làm vậy không quân tử nhé."
"Quân tử quá không giống nhỉ tử của a gia." Vân Cần cũng cười:
Lý Tư bẻ bánh làm đôi, chia cho Vân Cẩn một miếng, còn nghịch ngợm so kích cỡ hai miếng với nhau rồi mới ăn.
Việc trộm đồ này một khi đã có mở đầu ác liệt rồi thì khó dừng tay lại, huống hồ trong đại viện Vân gia còn có một đám quỷ tham lam đang đói meo. Vân Cẩn, Lý Tư tiếp đó cứ bái phỏng một nhà huân quý, sau khi chiêu đãi đôi thiếu nam thiếu nữ đó xong, ít nhiều cũng mất đi thứ gì đó.
Cuối cùng khi rời nhà Tô Định Phương, đến ngay cả cái khay viên vàng tới từ La Mã bọn chúng cũng không bỏ qua.
Những thứ này đều nhờ bản lĩnh mà có, cao minh hơn người ta cho trăm lần.
Tất nhiên làm việc này nhiều, khó tránh khỏi bị phát hiện, song không ai trách, sau đó chuyện tưởng tử Vân gia trộm bánh mang về hiếu kính mẹ già, nuôi đệ đệ nhỏ tuổi không chân mà đi, ai nghe cũng khen là đứa bé có hiếu.
Loại chuyện trộm đồ ngon trên bữa tiệc mang về cho mẫu thân và đệ đệ xảy ra trên lịch sử rất nhiều lần, lần nào cũng được đánh giá cao.
Hiếu thuận là cái sọt lớn, ném cái gì vào cũng được.
Hơn nữa thông qua chuyện này chứng tỏ một điều, Vân gia đúng là sơn cùng thủy tận rồi, một gia tộc nổi tiếng về mỹ thực, vậy mà ngay cả vài món ăn vặt cũng chẳng có, không khỏi làm người ta bùi ngùi.
Chuyện này là hoàn toàn tình cờ, không phải là có tính toán trước, nhưng không thể không nói sự kiên trì nhất quán của Ngu Tu Dung là chính xác, nếu bên ngoài tỏ ra nghèo khó, bên trong ăn sung mặc sướng, thì giấu diếm kiểu gì cũng bị phát hiện thôi, Sao có quả ngọt này.