Q6 - Chương 100: Na Cáp đại vương sắp về rồi. (1)
Q6 - Chương 100: Na Cáp đại vương sắp về rồi. (1)Q6 - Chương 100: Na Cáp đại vương sắp về rồi. (1)
Trò chuyện thêm một lúc thấy tinh thần Hứa Kính Tông không duy trì được nữa, sắp ngủ gật tới nơi, Lý Hoằng kéo chăn lên cho ông ta rồi rời đi.
Tâm tư Lý Hoằng lúc này chia làm hai...
Kỳ thực tin tức Vân Na trở về, Lý Hoằng biết sớm hơn bất kỳ ai, từ lúc Vân Na lên đường rời Phật quốc, phía Bắc Đình đô hộ phủ chẳng những phái ra 3000 thiết ky hộ tống, càng phái thư hỏa tốc 600 dặm, thông qua dịch trạm đưa tới tay hắn từ nửa tháng trước.
Vân gia biết tin tức Vân Na về sớm hơn Lý Hoằng ba ngày, song tin tức gửi cho Vân Sơ đang ở Tấn Dương.
Muốn thực sự cứu vãn sở giao dịch Trường An, thì thương đạo Tây Vực có thông suốt hay không mới là trọng điểm.
Thành Trường An nhờ có vô số giao dịch tới từ Tây Vực nên mới xác lập nên địa vị tòa thành thương mại số một, cũng chính vì có Vân Na ở Tây Vực, Vân Sơ mới đủ tự tin dựng lại sở giao dịch từ đống đổ nát.
Thương đội Tây Vực tới Trường An làm ăn đều vay tiền từ kho tiền của Vân Na, kho tiền này hiện do Thôi Dao quản lý, Lý Tư mới chỉ tiếp nhận được một phần làm ăn trong đó mà thôi.
Những ngôi chùa Ba Tư, Hồi Hột và Bái Hóa Giáo ở trong thành Trường An về cơ bản chịu sự tiết chế của Vân Na.
Chính nhờ mối quan hệ này, Vân Na mới có tiền biến phật quốc của nàng thành chốn thần tiên, đồng thời thu gom đám vong mệnh ở Tây Vực, giúp nàng kiểm soát thương đạo tới Trường An.
Đi qua tám trăm dặm Tần Xuyên sẽ tới Cam Lượng Đạo, một bên là cao nguyên Thanh Hải, một bên là thảo nguyên rộng mênh mông, mảnh đất kẹp giữa này địa hình phức tạp, đất đai cằn cỗi, là nơi không thích hợp cho con người sinh sống, nhưng nhờ thương đạo nhộn nhịp nối Tây Vực và Quan Trung, liền biến thành thiên đường đủ thứ cường đạo.
Lúc này đây trên Cam Lương Đạo hoang vu đang có một thương đội khổng lồ kéo dài mấy chục dặm đang xông pha gió tuyết lặng lẽ tiến lên, trước sau đội ngũ đều có ky binh giáp đen tháp tùng, chỉ nhìn thấy đội ky binh này là đám cường đạo dù chảy dãi nhìn cái xe nặng để lại vến lút sâu trên đường chỉ đành quay đầu ngựa mà đi.
Thiết ky đi đầu phụ trách mở đường thấy Tiêu Quan xuất hiện ở đường chân trời thì vây mạnh cờ tam giác treo trên mã sóc, một ky binh khác lập tức lấy tù và ra thổi.
Tiếng tù và đánh thức Vân Na đang ngủ gật, nàng vén chiếc mũ trùm che gió, khăn sa khăn sa rủ xuống che đi dung mạo. Dù thế chỉ cần phong tư tha thướt, trang phục may khéo léo vừa người, cũng đủ thu hút nhiều ánh mắt.
Người có cơ hội nhìn thấy phong tư này không nhiều, vì vây quanh nàng là đám võ tăng, mặt trơ như đá, xa hơn chút có đám võ vĩ mặc đồ da thú, hông đeo loan đao, cưỡi lạc đà, trông như đám sa đạo. Vòng ngoài cùng chính là ky binh giáp đen, toàn thân giáp trụ, chỉ hở mỗi đôi mắt đảo quanh cảnh giác.
Tâm tình Vân Na không tốt, vừa mở mắt ra đã mắng Trác Mã đang bế một đứa bé:" Ồn ào gì thế hả?"
Trác Mã giờ đã là thiếu nữ đôi tám, cao ráo, đáng tiếc toàn thân phủ kín bởi hình vẽ, vội nói:" Chắc là tới Tiêu Quan rồi, quốc chủ, chúng ta sắp vào Tiêu Quan Đạo, đi hết Tiêu Quan Đạo là sẽ thấy Quan Trung."
Vân Na quay sang đứa bé cũng bị đánh thức, đứa bé này hồng hào, tóc đen, mắt đen, chẳng hề giống nàng lúc còn nhỏ tóc vàng rực ánh kim, mắt xanh như bảo ngọc, ghét bỏ nói:" Nó chẳng giống ta hồi nhỏ chút nào, ca ca sẽ không thích đâu."
Trác Mã nâng đứa bé lên:" Quốc chủ xem, tiểu công chúa đang cười với người này."
Vân Na nhận lấy đứa bé, bế trong lòng, đứa bé rất hoạt bát, vừa vào lòng nàng là vươn tay mò mầm, vùi mặt vào giữa hai bầu ngực cao ngất của Vân Na, miệng chưa gì đã chóp chép tham lam.
Vân Na lẩm bẩm vén vạt áo lên:" Hai tuổi rồi, nó phải ăn sữa cừu lâu rồi mới đúng, ta hai tuổi còn ăn cả hạn thát, vậy mà nó chưa chịu buông tha cho ta." Một thị nữ khác của Vân Na là Y Ly Toa - Irina, thấy Vân Na phải cho con bú nên không đi đâu được, thừa cơ nói:" Quốc chủ, thái tử gửi thư cho người, trong có vài lời người nên học."
Vân Na bực bội:" Hắn viết thư nhiều như thế, nói lắm lời thừa thãi như thế, ai mà nhớ được."
Y Ly Toa vội nói:" Không nhiều, không nhiều, Ngộ Không đại sư đã quy nạp lại một số câu tỉnh túy, người chỉ cần ghi nhớ là được."
Nhắc tới Con khỉ già, Vân Na tiếc nuối nói:" Ông ấy sống chết không muốn rời Tây Vực, ca ca nhớ ông ấy lắm."
"Ngộ Không đại sư phải giúp quốc chủ trông nhà chứ, người cũng biết, mẫu thân người và A Phàm Đề suốt ngày dính lấy nhau, không dựa vào được."
"Ôi, nếu ta mà nói với ca ca, mẹ lại sinh cho huynh ấy một đệ đệ, ca ca sẽ tức chết mất."
Y Ly Toa lắc đầu:" Không đâu, quốc chủ và mẹ quốc chủ lúc nào chẳng làm việc không đúng mong muốn quân hầu, ngài ấy mà giận thì sớm đã..."
Nói tới đó lè lưỡi không dám nói nữa.
Vân Na nhìn đứa bé trong lòng, lúc này nó ăn no rồi, đang ngẩng đầu cười toe toét với nàng, lúc thì gọi mẹ bằng tiếng Đường, lúc gọi mẹ bằng tiếng Đột Quyết, loạn hết cả lên.
Mặc dù hai cách gọi này rất giống nhau, nhưng trong mắt Vân Na, đây là biểu hiện của sự thiếu thông minh.
Nghĩ tới ca ca sinh hai đứa bé, mười tháng đã biết nói chuyện, gọi cô cô suốt cả ngày, vậy mà con mình sắp hai tuổi rồi mà gọi mẹ còn không rõ, Vân Na thấy đưa đứa bé này tới chỗ ca ca ... Mình sẽ bị ca ca đánh chết.
Cũng phải thôi, Lý Hoằng thông minh như vậy cơ mà, mình lại sinh cho hắn một đứa con ngốc, ca ca còn thông minh hơn Lý Hoằng, nếu biết ngoại sinh của minh ngốc như thế, sẽ trút giận lên mình. Nghĩ tới đó Vân Na chột dạ, nói với Y Ly Toa:" Chúng ta phải bắt đầu học thôi."
Y Ly Toa thở phào, rốt cuộc cũng dụ được quốc chủ chịu học rồi, nàng năm xưa ghi nhớ hàng trăm câu chuyện, thế nên chuyện này rất dễ dàng:" Muốn khai thông Tần Lũng, phải củng cố Hà Tây, muốn củng cố Hà Tây, ắt khuếch trương Tây Vực."
"Nối liền thảo nguyên thành mộ dải, khống chế yết hầu của năm quân."
Vân Na rối rít xua tay:" Này này này, đừng có nói câu sau vội, trước tiên chúng ta học thuộc câu đầu đã, muốn khai thông Hà Tây, phải củng cố cái gì?"
Trác Mã che miệng cười trộm, bế tiểu công chúa, rón rén rời căn phòng nhỏ trên lưng lạc đà chạy mất, dạy quốc chủ học ấy à, đây mới thực sự là chuyện có thể khiến quân hầu tức chết.