Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1331 - Q6 - Chương 101: Na Cáp Đại Vương Sắp Về Rồi. (2)

Q6 - Chương 101: Na Cáp đại vương sắp về rồi. (2) Q6 - Chương 101: Na Cáp đại vương sắp về rồi. (2)Q6 - Chương 101: Na Cáp đại vương sắp về rồi. (2)

Thấm thoắt Vân Na đã rời Trường An ba năm rồi, nàng rất nhớ ca ca, nhớ mấy đứa cháu, nhớ Thôi ma ma, nhớ Nhà ăn lớn lúc nào cũng bao phủ mùi thịt, nhớ phường Tấn Xương nhộn nhịp luôn có thứ mới mẻ ... phải rôi, còn nhớ cả tẩu tử nữa.

Ba năm qua Vân Na sống thoải mái lắm, trừ công thành cướp đất, bắt người Tây Vực lưu lãng, khai thác đất đai xung quanh Phật quốc, trồng thanh khoa thì cơ bản không làm gì khác.

Sách lược quân sự của Vân Na cực kỳ đơn giản, trước tiên là phái người Tắc của Bạch Dương Bộ đi đánh, đánh không được thì sai Tiêu Ngọc Hoa dẫn quân đội phật quốc và hòa thượng Thiếu Lâm Tự đi đanh. Nếu vẫn không được thì Vân Na trực tiếp gọi phủ binh của Bắc Đình đô hộ phủ đánh ... Còn về sao Bắc Đình đô hộ phủ nghe lời nàng à? Trả đủ tiền là được thôi.

Cơ bản có đủ tiền thì Vân Na đánh đâu thắng đó.

Vân Na không phải người tàn bạo, nàng cũng không thích chiến tranh, nhưng mà ở Tây Vực này, muốn giải quyết một việc mà không phải dựa vào chiến tranh quá khó.

Hôm nay nghe nói quốc vương của Tôn Quốc tàn bạo bất nhân, thích ăn thịt trẻ con, ngươi nói xem, thứ ác ma đó Vân Na có thể chấp nhận sao? Vì thế phải xuất binh thảo phạt.

Ngày mai nàng lại nghe nói quốc vương Hồ Quốc vì nhìn trúng nữ tử nhà người ta, giết cả nhà người ta, bắt nữ tử đó đi làm nữ nô. Vân Na ghét nhất loại người đó, nên xuất binh thảo phạt thôi.

Ngủ một giấc tỉnh lại, nàng nghe nói lão quốc vương sắp chết của Đán Quốc không phải người tốt, ông ta muốn giết 500 nô lệ tuẫn táng. Thế là Vân Na xuất binh thảo phạt tiếp.

Lâu dần người Phật Quốc tạo thành thói hiếu chiến, nghe đánh nhau là mặt hớn hở.

Chủ yếu là vì bọn họ cứ đánh là thắng, mà sau chiến thắng thì cuộc sống bách tính Phật Quốc tham gia chiến tranh lại tốt hơn. Thế là về sau biến thành bọn họ kết đoàn kết đội đi khắp thế giới tim những quốc vương tàn bạo bất nhân, nghe ngóng chuyện tàn bạo của họ, chạy về thêm dầu thêm mỡ nói với Na Cáp đại vương, sau đó nữa là đại quân xuất kích ...

Cứ đánh như thế bây giờ Na Cáp đại vương đã thành chủ chung của 28 quốc gia, nàng không sáp nhập những quốc gia đó vào Phật Quốc, để ngươi nơi đó tự quản lý, nhưng nếu làm chuyện khiến nàng chướng tai gai mắt là nàng phái quân đánh.

Đánh cho Phật Quốc trở thành thế giới Phật pháp yên bình.

Đại Đường tốn bao năm, dùng đủ thủ đoạn lôi kéo, phân hóa, chia rẻ, dụ dỗ cũng không thuần hóa được Tây Vực, mảnh đất này tựa hồ sẽ mãi mãi tàn bạo bất ổn như vậy, Vân Na chỉ mất ba năm xoay chuyển phong khí nơi này, những quốc vương may mắn chưa bị Vân Na đánh biến thành nhân từ thiện lương, lại còn hào phóng rộng rãi.

Na Cáp đại vương từng mở một đại hội có rất nhiều sứ giả các nước tham dự, trên hội nghị nàng phát biểu rõ ràng - Người không tốt sẽ bị ăn đòn."

Nàng còn kéo mấy quốc vương, quý tộc bị bắt ra nhảy múa cho mọi người xem, nhảy múa không tốt sẽ bị võ sĩ hung ác bên cạnh nàng lôi đi ... chẳng biết lôi đi đâu, chỉ biết là không về nữa.

Đám sứ giả vì thế mà cuối cùng khom lưng xuống, cung chúc Phật Quốc nữ vương vạn thọ vô cương.

Cũng trong đại hội đó, tù trưởng lưu lạc A La Hám của nước Ba Tư chủ động đề xuất với Vân Na, muốn cùng hai tám nước này liên lạc với nhiều quốc gia Tây Vực nữa, hiến lên đại hoàng đế của Đại Đường một bức tượng khắc.

Lão hòa thượng Pháp Hiển thường trú ở Phật Quốc nghe nói chuyện này chạy đi cùng Con khỉ già thương lượng tính khả thi, sau đó bọn họ làm ra bức tượng điêu khắc tên là - Đại Đường vạn quốc tụng đức thiên xu.

Vân Na nghe không hiểu thứ đó là gì, chạy đi thỉnh giáo Con khỉ già. Con khỉ già nói với nàng, Pháp Hiển đã an bài hết rồi, nàng chỉ cần đồng ý là được.

Không muốn làm một quốc chủ không biết gì cả, Vân Na lại chạy đi thỉnh giáo Pháp Hiển. Trải qua Pháp Hiển đại sư giảng giải, Vân Na hiểu a, A La Hám muốn triệu tập toàn bộ quốc chủ, góp tiền mua đồng, dựng một cái cột đồng lớn ở cuối Chu Tước Đại Nhai, tức là trước cửa cung, lấy lòng hoàng đế.

"Không tệ, không tệ, ta chỉ có một yêu cầu, khi mua đồng chỉ có thể mua từ ca ca ta, mà phải dùng vàng để mua, tốt nhất là dùng kim tệ."

Đó là toàn bộ hiểu biết của Vân Na về cái gọi là Đại Đường vạn quốc thiên xu.

Nàng không biết rằng đại đô hộ của Mông Trì đô hộ phủ sau khi nghe tin này hưng phân tới cả đêm không ngủ được, đồng thời trời chưa sáng đã ra lệnh cho trưởng sử, quân tư mã, yêu cầu tất cả các quốc chủ trong Mông Trì đô hộ phủ đều phải tham gia, không được thiếu một ai.

Tiếp đó nữa là tin tức truyền tới An Tây, Bắc Đình đô hộ phủ, toàn bộ quốc chủ Tây Vực đều thu được lời mời tham dự hành động này.

Đó là nguyên nhân vì sao lần này Vân Na lại mang một đội ngũ to lớn như thế về Đại Đường, còn lớn hơn thương đội Đại Thực, Ba Tư mà Vân Sơ dẫn về năm nào.

Đó cũng là nguyên nhân dọc đường nàng được quan phủ Đại Đường ân cần chiêu đãi, lại còn được phủ binh dốc sức hộ tống. Vừa rồi thổi tù và là thông báo cho phủ binh ở trạm tiếp theo chuẩn bị tiếp nhận.

Đợi khi thương đội khổng lồ này qua Tiêu Quan, Vân Na nhận được tin dữ từ chưởng quầy Vân gia ở đây về tình cảnh gian nan của Vân gia.

Vân Na vô cùng tức giận, vì trong lá thư gần nhất của Lý Hoằng, tên lừa đảo đó nói trong nhà hết thảy đều tốt đẹp.

Ca ca từ quan rồi, còn xuất gia nữa, tẩu tẩu dẫn theo đoàn con làm việc kiếm tiền, suốt ngày bị người ta đòi nợ, trong nhà ngay cả cái ăn cũng không đủ.

Những lời đó khiến Vân Na lập tức nhớ tới vô số ngày giá lạnh ở Thiên Sơn, ca ca sợ nàng chết rét, bọc nàng trong áo da, dùng hơi ấm thân thể sưởi cho nàng, cả đêm ca ca mở mắt không dám ngủ, sợ ngủ thì lửa sẽ tắt.

Vân Na mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ra như nước lũ. Rốt cuộc ca ca gặp phải chuyện gì mà ca ca kiên cường như lạc đà phải xuất gia chứ?

"Quốc chủ, quan phủ hỏi đêm nay trú trong Tiêu Quan được không?"

Chát!

Bóng roi loáng lên, cho dù Tiêu Ngọc Hoa thân thủ mẫn tiệp cũng không né được, trên mặt tức thì xuất hiện vết roi đỏ rực.

"Lập tức xuất phát, ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất tới Trường An!" Vân Na đứng bật dậy trên lưng con lạc đà cao lớn ra lệnh:

Tiêu Ngọc Hoa quỳ xuống hô vang:" Vâng, lập tức xuất phát."
Bình Luận (0)
Comment