Q6 - Chương 105: Hào khách Trường An. (1)
Q6 - Chương 105: Hào khách Trường An. (1)Q6 - Chương 105: Hào khách Trường An. (1)
Vân Sơ đi tới bên cạnh một thương cổ già sắp chết vì lạnh, đưa tay ra:" Phiếu."
Thương cổ già tuyệt vọng đưa phiếu cho Vân Sơ, nước mắt trào ra:" Lão hán nhận rồi."
Vân Sơ nhận lấy tờ phiếu liếc mắt qua:" 220 quan mua 120 con dê Hà Đông, tới này chưa bàn giao, sao bỏ qua được chứ?"
Thương cổ già không biết lấy đâu ra dũng khí, rống vào mặt Vân Sơ:" Lão hán tìm ai thực hiện đây, người bán là 24 mục trường Hà Đông Đạo, ai chịu nhận?”
Vân Sơ suýt bị nước bọt bắn vào mặt vẫn bình tĩnh:" Ta nhận đơn này, bao nhiêu tiền?"
Thương cổ già nước mắt giàn dùa:" Trả lão hán 50 quan là được, lão hán bốn năm trước tiến vào sở giao dịch chỉ có 50 quan, chỉ cần lấy lại vốn."
"Bốn năm trời dâm mưa dãi nắng, lại còn chỉ phí ăn ở cũng là khoản không nhỏ, ngươi nỡ sao?"
"Lão hán chỉ cần 50 quan thôi."
Vân Sơ cân nhắc một lúc nói:" Được rồi, ta nhận với giá 100 quan."
Thương cổ già nhìn Vân Sơ xen lẫn khó tin cùng căm phẫn:" Huyện tôn không lừa lão hán chứ?”
Vân Sơ sai phủ binh mang tới tám đĩnh vàng, ném cho thương cổ già:" Tiền trao cháo múc, hai chúng ta không liên quan gì nữa."
Thương cổ già cắn từng đĩnh vàng rồi bất mãn nói:" Phải mười đĩnh."
Vân Sơ hừ mạnh:" Vàng đổi tiền đồng thế nào, ngươi không biết hay là nghĩ ta không biết rồi bắt nạt?"
Thương cổ già cho vội vàng vào lòng, hỏi:" Vì sao huyện tôn nhận hợp đồng này?"
Vân Sơ thì thâm bên tai ông ta:" Vì ngươi đặt hàng Hà Đông, người ta mang dê tới Trường An bàn giao rồi, giờ đang ở ngoài thành đấy."
Thương cổ già tức thì mắt mở to hết cỡ, răng va vào nhau cầm cập nhưng không phải vì lạnh, muốn trả vàng cho Vân Sơ, nhưng Vân Sơ không để ý, đi tìm thương cổ tiếp theo.
"Lão già, ngươi ỉa đái bừa bãi bên cạnh con trâu đồng, trước khi trời sáng mà không làm sạch cho lão tử, lão tử sai người bất lương đổ phân vào nhà ngươi."
Thế là thương cổ già ôm đống vàng lăn lộn gào khóc trên mặt đất, ông ta biết huyện tôn không lừa mình, người có thể nói huyện tôn trái tính trái nết, bạo người thành thói, thích lão phụ, gì cũng được, nhưng không thể nói y lừa người khác, huyện tôn ở Trường An làm quan bao nhiêu năm, chưa từng lừa một ai.
Làm sao ông ta không khóc cho được, với giá dê ở Trường An bây giờ, hợp đồng này được thực hiện, ông ta có thể bán số dê đó với già 300 quan.
Nhìn thương cổ già ôm vàng khóc như chết cha chết mẹ, thương cổ thứ hai để râu dê là người thông minh, vừa thấy Vân Sơ tới liền lăn ra đất đất gào khóc:" Huyện tôn ơi, không còn đường sống nữa rồi, tiểu nhân mua sắt ở Hàm Đan, xin huyện tôn cho một con đường sống."
Nghe tới ba chữ sắt Hàm Đan, đám Lưu Phu Tử đi cùng Vân Sơ miệng co giật, hắn rất muốn thay Vân Sơ mua lại hợp đồng từ tên thương cổ khóc lóc kia, có điều thấy Vân Sơ cười híp mắt, hắn không dám.
"Được, được, được, ngươi đã cầu xin bản tôn rồi, vậy phải cho ngươi đường sống thôi, nói đi mua bao nhiêu sắt Hàm Đan?"
"410 quan ạ, huyện tôn chỉ cần trả tiểu nhân 120 quan là tiểu nhân bán."
"Đúng là tên tham lam."
Vân Sơ vừa nói vừa nhìn thương cổ già đã ngừng lăn lộn bên cạnh, tưởng lão già này sẽ nhắc nhở đồng bạn gặp xui xẻo, không ngờ ông ta ngậm miệng rất chặt, mắt đầy vẻ hớn hở.
Tiếp đó chủ sự hộ phòng huyện Vạn Niên và tiểu lại tới, cân vàng trả cho thương cổ râu dê, lão già mới tới thì thầm vào tai thương cổ đó. Ngay tức thì thương cổ râu dê run lên, tới bên Vân Sơ nói nhỏ:" Huyện tôn, sắt Hàm Đan bàn giao rồi à?"
Vân Sư chỉ Lưu Phu Tử mặt lạnh như sắt theo sau:" Bọn họ chính là thương cổ bán sắt lớn nhất ở Hàm Đan, ngươi chắc không lạ cái tên Lưu Phu Tử chứ?"
Thương cổ râu dê nhìn có vẻ rất muốn nhổ nước bọt vào mặt Vân Sơ, nhưng không dám, quay sang nhổ vào mặt thương cổ già, thế là cả hai lao vào tẩn nhau.
Vân Sơ lại mua hợp đồng và phiếu thu của mấy thương cổ nữa, Triệu chưởng quầy của Sơ giao dịch đi cùng chủ sự hộ phòng lo lắng nói nhỏ với Vân Sơ:" Chủ thượng cho dù có mua lại với giá một phần ba chăng nữa cũng tốn 900 vạn quan."
Vân Sơ cười:" Cứ mua đi thế nào cũng có người không muốn bán."
"Họ không bàn giao thì sao?”
"Quá tốt, ta thích nhất đám thương gia nhận tiên đảm bảo của sở giao dịch, lại không giao hàng đúng hạn."
Suốt từ buổi trưa tới tối, vẫn có rất nhiều thương cổ xếp hàng đợi hoàn tiền.
Cho dù Vân Sơ nói với họ rằng chuyện bàn giao không có vấn đề gì, nhưng người tới đổi tiền vẫn cứ nhiều vô bờ vô bến dù Vân Sơ chỉ trả một phần ba giá.
Phàm là những người mua thứ phiếu này ở đại sảnh giao dịch, mấy năm qua ít nhiều kiếm được một ít, nhiều người trong cơn sợ hãi, dù là cắt thịt cũng muốn chạy, dù là không toàn thây, ít ra cũng còn một hai cái chân.
Lần này Vân Sơ chuẩn bị vô cùng sung túc, chẳng những có tiền tới từ chùa Quảng Phúc, còn có tiền từ Bạch Mã Tự, tiền Lý Hoằng lấy được của đám huân quý thời gian qua, tiền hoàng đế và hoàng hậu cấp. Vân Sơ cảm thấy mình có thể cầm cự được tới khi Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt dẫn hai đội thương cổ kia về Trường An.
Cho dù là thế đám Lưu Phu Tử, Trần Đan Sinh nhìn từng xe tiền tiêu đi như nước, tay chân bọn họ cũng bắt đầu run bần bật.
Huyện tôn đã về, lại còn đánh huynh đệ Vũ thị thành tàn phế, những quan viên huyện Vạn Niên bị người ta đưa ra ngoài làm quan còn chưa kịp rời đi, tiếp tục quay về phục nguyên chức.
Đến chập tối, đèn đường Trường An được thắp sáng, mọi người tưởng chừng ngày tháng phồn hoa trước kia của Trường An lại quay vê.
Vân Sơ chỉ mở đầu việc thanh toán tiền cho thương cổ, sau đó giao người dưới làm, còn y thì đặt tiệc ở tửu lâu cực lớn bên Chu Tước đại nhai, chiêu đãi thương cổ từ Hàm Đan tới.
Vì thể hiện sự tôn trọng với những thương cổ đi theo mình đồng cam cộng khổ, Vân Sơ mời gần như toàn bộ hoa khôi của phường Bình Khang tới.
Những mỹ nhân này ai nấy thân mang tuyệt kỹ, bình thường căn bản không phải thương cổ có thể thân cận, cho dù một số người trong số họ được tiếp xúc, chẳng qua cũng là được huân quý gọi đi cùng để thanh toán tiền mới được chứng kiến tài sắc của các nàng.
Khi trên lầu nhảy múa hát ca thì dòng người đổi tiền phía dưới lầu im ắng hẳn, tiếng Vân Sơ không ngừng mời rượu từ trên lầu truyền xuống, đám đông nước đầu lên nuốt nước bọt, một số nghe tiếng ca cơ lầu hai văng vẳng truyền tới bất giác hát theo.
Hết cơ cơ lại vũ cơ, hoặc ôm tỳ bà hoặc cổ cầm, đàn tranh nối nhau lên lầu. Một số thương cổ còn chạy theo, hoặc lớn tiếng nhờ họ, đêm nay nhất định phải hầu hạ huyện tôn cho tốt.
Đợi tới khi Công Tôn Đại Nương dẫn một đám mỹ nhân cầm bảo kiếm lên lầu, Vân Sơ lười nhác nửa nằm nửa ngồi trên giường gấm vẫy tay với nàng:" Cô tới phá hứng trí của ta đấy à?"
Công Tôn Đại Nương năm nay đã gần bốn mươi rồi, mặc một chiếc áo choàng thuần một màu trắng, tay cầm chén rượu, sải đôi chân dài miên man, bước đi như mèo tới bên giường gấm, nâng chén rượu lên, khoe vóc dáng rèn luyện lâu ngày vẫn vô cùng hấp dẫn, nhoẻn miệng cười:" Nghe người ở Thái Sơn về nói, quân hầu thích lão phụ, ngài thấy lão phụ như thiếp thân thế nào?"