Q6 - Chương 106: Hào khách Trường An. (2)
Q6 - Chương 106: Hào khách Trường An. (2)Q6 - Chương 106: Hào khách Trường An. (2)
Vân Sơ nhận lấy chén rượu, đưa mắt nhìn mỹ nhân khiến năm xưa mình ngứa ngáy không thôi, uống ực một cái hết luôn, chép miệng:" Vẫn điên đảo chúng sinh như ngày nào, mỗi điều bình dấm của Lão Bùi không dễ xử lý."
Công Tôn Đại Nương thấy Vân Sơ nhắc tới Bùi Hành Kiệm thì không tiện trêu đùa y nữa, vẫy tay nhận lấy thanh kiếm loang loang do mỹ nữ khác ném tới, giấu kiếm sau tay, uyển chuyển thi lễ:" Xin được vì quân hầu diễn vũ."
Nói rồi cởi áo choàng ra, bên trong là bộ võ phục trắng muốt, ôm lấy thân hình uốn lượn nóng bỏng, ca cơ đang biểu diễn bài Lục Yêu vội vàng rời đi. Thân là đệ nhất đại gia của phường Bình Khang, quyền lực của Công Tôn Đại Nương rất lớn.
Nhìn Công Tôn Đại Nương một thân võ phục trắng, đai lưng phiêu dật, từng kiếm đâm ra mang theo tiếng xé gió, trong sự yểu điệu lại không thiếu khí thế võ nhân, tựa như nữ hiệp giáng thế, Vân Sơ không nhịn được mà khen hay.
Chỉ là trong đầu lại hiển ra hình ảnh đêm đó, roi quất xuống, vải tả tơi, da thịt trắng bóng trong đêm ... thực sự là một ánh mắt khiến người ta ghi nhớ cả đời.
Khi Công Tôn Đại Nương liên tục xoay tròn, trường kiếm xoay theo, lưỡi kiếm sắc lạnh tỏa hàn quang khiến người ta kinh khiếp cùng tiếng rít lạnh xương sống. Trong một thoáng Vân Sơ còn nghĩ là nữ nhân này luyện ra được thứ thần kỳ như kiếm khí, khi để ý kỹ mới thấy ở đầu mũi kiếm có một cái lỗ thiết kế rất khéo, mỗi khi múa kiếm có tiếng rít như kiếm xé gió.
Kỳ diệu nhất là tiếng kiếm khí này lại có thể phối hợp với tiếng nhạc Hồ mà nhạc sư diễn tấu, một sôi động, một vút cao, hòa với nhau không lộn xộn mà mang theo chút phong tình đại mạc.
Nghe một lúc Vân Sơ nhận ra đó là Quy Tư Hồn Thoát Khúc, vũ đạo của Công Tôn Đại Nương cũng là từ Hồn Thoát Vũ mà ra. Một nữ tử người Đường, thông qua vũ đạo biểu diễn ra được sự đa tình nóng bỏng của nữ tử Tây Vực, mỗi ánh mắt, nụ cười của nàng đều khiến người ta sinh ra kích động muốn kéo nàng ra đống cỏ phía sau dày vò. Nếu nữ tử thế này mà cũng gọi là lão phụ, Vân Sơ nuốt nước bọt đánh ực, y có thể tiếp nhận.
Tiếng nhạc mỗi lúc một dồn dập, Công Tôn Đại Nương ngồi sụp xuống, ống quần kéo căng khoe trọn bờ mông tròn vành vạnh, chết người nhất là lại vừa vặn chiếu thẳng vào mắt Vân Sơ, từ độ tròn độ căng hai bờ mông, tới khe ở giữ đều khiến người ta sinh ra đủ thứ tưởng tượng. Đáng tiếc tình dục vừa bốc lên thì nàng lộn mình, kiếm quang bao phủ toàn thân, như phủ lớp minh khải giáp lên thân thể mỹ nhân trần truồng, thật đáng tiếc.
Vân Sơ còn đang tơ tưởng miên man thì trường kiếm trong tay Công Tôn Đại Nương bay đi, mang theo sát khí ngập ngụa, đâm thẳng vào yết hầu y.
Thương cổ trong phòng thất kinh, Lưu Phu Tử và Trần Đan Sinh lao người muốn chụm lấy lưỡi kiếm giết người.
Nào ngờ tưởng chừng mũi kiếm sắp xuyên thủng yết hầu khựng lại, mũi kiếm lay động trái phải, Vân Sơ hơi cúi đầu xuống, trường kiếm chém qua rồi bị sợi tơ buộc ở chuôi kiếm thu lại, biến mất trong ống tay áo nàng, kiếm quay lại tay. Công Tôn Đại Nương quỳ rạp xuống đất, ổn định lại hơi thở gấp gáp, nói:" Thiếp thân đa tạ quân hầu, đây là lần đầu tiên thiếp thân có thể trình diễn trọn vẹn Tây Hà Kiếm Vũ."
Vân Sơ mỉm cười:" Lão Bùi cũng chưa được xem cơ à?"
Công Tôn Đại Nương mắt lúng liếng nhìn Vân Sơ như nhìn tình nhân:" Hắn dùng tay bắt lấy bảo kiếm của thiếp thân, còn nói chỉ cần là nam tử đều sẽ làm thế, hôm nay xem ra lời ấy sai rồi! Quân hầu đúng là thích lão phụ."
Đang lúc Vân Sơ chẳng biết phải trả lời ra sao, có nên buông vài câu chớt nhả cho hợp cảnh không, nếu nữ nhân này mượn thời cơ ngả vào lòng chắc y không kiêm được thì đột nhiên một cái đầu trọc xuất hiện che mất tâm mắt của y, sau đó cái đầu trọc đó dùng giọng chân thành nói với Công Tôn Đại Nương:" A nương cháu nói, a gia chỉ được mang nữ tử không quá mười lăm về, dám mang lão phụ về sẽ đánh chất."
Công Tôn Đại Nương cười khanh khách bẹo má Vân Cẩn:" Càng lớn càng vô vị."
Vân Cẩm cười rất thật thà:" A nương cháu nói, không được thành nam nhân văn tài phong lưu như cha cháu, sẽ bị nữ nhân nhắm vào, nam tử vô vị chút vẫn hơn."
Công Tôn Đại Nương hơi ngượng ngùng, cáu kỉnh nói:" Hôm nay ta tới là mời a gia cháu thưởng thức Tây Hà Kiếm Vũ."
Vân Cẩm chạy đi, bê một cái đôn gấm tới bên giường, nhận lấy bình rượu bạc từ tay một ca cơ, tới bên rót rượu cho Vân Sơ:" Hài nhi rót rượu cho a gia."
Hành động trẻ con của Vân Cẩn làm đám vũ cơ khắp phòng che miệng cười, đám Lưu Phu Tử quen thuộc với Vân Sơ hơn càng cười rộ lên.
Vân Sơ xoa cái đầu trọc của nhi tử, khoe khoang:" Nhà các ngươi có kỳ lân nhi như thế không? Được rồi, chớ cô phụ đêm đẹp như vậy, nhạc tiếp, mùa tiếp."
Mọi người lại cùng nâng chén, lập tức có tỳ nữ múc rượu gạo từ trong chum ra, đổ vào đủ các loại bình rượu tới từ Tây Vực.
Tiếng tiêu vút cao, mùa đông giá rét đã bao phủ khắp nơi, nhưng chỉ một tiếng tiêu đã mang tới sắc thu vô biên, Vân Sơ lần nữa nâng chén:" Hiu hắt gió thu nay cũng thế, dổi hẳn cuộc đời! Chư vị, cạn nào!"
Chén rượu vừa cạn, lại được rót đầy, Triệu chưởng quầy vội vàng đi lên, tới bên Vân Sơ nói nhỏ:" Một trăm vạn đầu tiên tiêu hết rồi ạ."
Vân Sơ cười to phất tay:" Tiếp đi!"
Rồi bảo Vân Cẩn lấy một chén rượu, rót đầy đưa cho Triệu chưởng quầy:" Đám đại hộ vẫn chưa hành động sao?"
Triệu chưởng quầy uống một ngụm, nóng ruột nói:" Tiểu hộ nhiều quá, nhiều tới ngoài dự liệu của thuộc hạ, trước kia ở sở giao dịch chưa từng thấy nhiều tiểu hộ như vậy.
"Hừ, chúng xé lẻ ra rồi, quả nhiên là đã có mưu đồ từ trước."
"Thuộc hạ đi đối chiếu sổ sách, khiến chúng không trốn được."
Lưu Phu Tử lo lắng nhìn Triệu chưởng quầy vội vã rời đi:" Mới bốn canh giờ đã tiêu hao mất một trăm vạn sao?"
Vân Sơ không che giấu mà cười to:" Chẳng qua là tiền tài thôi mà, cần gì coi trọng thế, thấy hào khí khoảnh khắc đốt cả trăm vạn của mỗ ra sao?"
"Hay!" Đám thương cổ hò reo, lân vào đó là tiếng hô mỹ nhân:
Thành Trường An lâu rồi chưa xuất hiện người hào phóng như Vân Sơ, phàm là món hoa quả, bánh trái có ở Trường An đều liên tiếp đưa lên bàn.
Trần Đan Sinh thấy Vân Cẩn lấy một cái giỏ, nhặt nhạnh bánh trái trên bàn cho vào, nói là mang về cho đám đệ muội , cũng lo lắng nói:" Quân hậu có thể tiếp tục hạ giá thu mua, như thế chúng không dám bán nữa."
Vân Sơ lắc đầu:" Mục đích của bọn chúng là phá hủy sở giao dịch Trường An, giờ chúng thà lỗ cũng diệt bằng được, chuyện làm tới mức này rồi, ai lui là chết."
Trần Đan Sinh không còn tâm trạng nào xem ca vũ nữa, liên tục nhìn đám đông xếp hàng bên ngoài. Ngoài kia ánh trăng hạ huyền nhợt nhạt làm đêm đông thêm ảm đạm, chiếu xuống dòng người không dứt phía dưới.
Không biết thời gian qua bao lâu, đến khi Triệu chưởng quầy lại vội vàng chạy lên, giơ hai ngón tay với Vân Sơ. Trân Đan Sinh nhìn đồng hồ cát, mới nửa canh giờ trôi qua, lại một trăm vạn nữa không còn, hẳn là đám đại thương cổ ra tay rồi.
Những thương cổ khác cũng nhìn thấy, số người nhấp nhổm liên tục nhìn ra ngoài tăng lên.
"Lấy cho cha một cái trống." Vân Sơ nói với Vân Cẩn ngồi dưới chân mình không chịu đi:
"Cha muốn làm khúc từ à?"
"Sĩ khi phía ta đi xuống, phải cổ vũ lòng người rồi."