Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1338 - Q6 - Chương 108: Ép Lão Tử Làm Lưu Manh.

Q6 - Chương 108: Ép lão tử làm lưu manh. Q6 - Chương 108: Ép lão tử làm lưu manh.Q6 - Chương 108: Ép lão tử làm lưu manh.

Nói hết đạo lý chỉ còn nắm đấm, nắm đấm không xong thì vơ lấy vũ khí, vũ khí trong tay rồi chỉ còn ngươi sống thì ta chết, đám lão soái ở đây, trí tuệ còn minh mẫn, nhưng dũng khí năm xưa không còn.

Trình Giảo Kim không cam lòng:" Chẳng lẽ chúng ta thực sự chỉ còn đường đi tới nước Oa sao?”

Lý Tích trâm tư:" Nước cờ chưa đi chưa thấy biến hóa, có biến hóa chỉ có hai đường sinh tử, cuối đường chết thì đường sống ắt sinh, đây cũng là lúc đọ nhẫn nại. Hoàng hậu đang nhẫn nại, quần thần nhẫn nại, cứ đợi đi."

Ba người đang trò chuyện thì quản gia lại vội vàng đi vào, đưa cho Lý Tích một tờ giấy, báo cáo tin tức mới nhất:" Vân Sơ vừa mới ngâm một khúc tên Thương Tiến Tửu."

Lý Tích vừa xem vừa lẩm bẩm:" Ngàn vàng tiêu hết lại có ngay, khẩu khí lớn thật."

Tô Định Phương xem một lượt đưa Trình Giảo Kim:" Lão phu nhìn thấy hào khí đập nồi dìm thuyền, quyết một trận tử chiến."

Trình Giảo Kim đập tờ giấy xuống bàn:" Biết làm thơ thì ghê gớm à, y muốn tử chiến thì phải có lực tử chiến. Tiết Nhân Quý đâu, Bùi Hành Kiệm đâu, chúng nhận ân huệ của chúng ta bao năm, giờ lại trốn đi là sao?"

"Đợi Vân Sơ mua được sáu thành hợp đồng của sở giao dịch, Bùi thị, Tiết thị đừng mong có kết quả tốt đẹp."

Tô Định Phương và Lý Tích nhìn nhau, tình hình bây giờ rất phức tạp, bọn họ gây ra hỗn loạn ở đông bắc, đồng thời kéo sập sở giao dịch, chính là gây áp lực hai đầu, khiến hoàng đế gây áp lực với Vân Sơ, khiến y phải đàm phán. Nhưng không ngờ tới giờ không phe nào chịu ngồi xuống đàm phán, đều muốn đấu tới cùng.

Trong khi đó Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý vì kẹt vào cuộc chiến không làm trợ lực cho bọn họ được.

Quách Đãi Phong phản bội, Trương Hiếu Kiệt bại trận thê thảm là điều bọn họ không ngờ tới. Giờ bọn họ không thể buông lỏng hai đầu.

Lý Tích nhanh chóng có quyết định:" Theo dõi sát Chu Hưng, hắn là con ác lang, hắn không hành động thì chúng ta cũng không hành động."

Một khi Chu Hưng hành động là lúc mọi người trở mặt hoàn toàn, không đụng tới binh đao thì khó mà sống được.

Quay lại Bách Hoa Lâu, một đám nữ tử bắt chước theo cành liễu, lay động trong gió, vóc người yểu điệu, lại thêm vày dài màu xanh quét đất, hơi thở mùa xuân từ trên người các nàng lan tỏa trong không khí.

Vậy hơi thở mùa xuân là gì?

Trên văn học coi đó là hơi thở của đất đai, hơi thở của sương mai, hơi thở của cỏ xanh, kết hợp với mùi vị của ánh nắng, khiến cho ngươi cảm thấy mình đã có đáp án rồi, kỳ thực đó là đáp án vẫn chẳng biết cái quái gì.

Vân Sơ có thể đưa ra đáp án chuẩn xác.

Đó là mùi hương hoa thoang thoảng, gần với mùi thơm của cỏ xanh, khiến người ta ngửi mãi không chán, hoa nở mùa xuân trong không khí lạnh lãng đãng mà chẳng phai.

Hoặc một cách lãng mạn hơn, phóng túng hơn có thể coi hơi thở mùa xuân như hương vị tổ hợp của mỹ nhân và vũ đạo.

Tới giữa bữa tiệc, khách đã ngà ngà say, tinh thần có chút uể oải, bóng dáng tha thướt mỹ nhân cùng hương thơm trên người các nàng tỏa ra, nhất định khiến ngươi cảm giác mùa xuân đã tới.

Hơn nữa còn phải là loại vũ đạo tập thể, có thể khiến khách cùng tới học dương liễu lay động. Trước kia Vân Sơ từng thấy loại vũ đạo gọi là Bà Sa này rồi, thấy ở nhà Lương Kiến Phương, nhưng đám lão tặc không muốn nhảy múa, mà đem mỹ nhân ôm vào lòng, ra tay sờ soạng hít ngửi, rất có tác dụng phấn chấn tinh thần.

Hôm nay Vân Sơ mời khách cơ bản đều là chính nhân quân tử, nhất là Lưu Phu Tử và Trần Đan Sinh, sau khi nghe bài Tương Tiến Tửu do tập thể mỹ nhân hát ra, lại kết hợp với hơi men, hào khí bốc lên dữ dội. Nói với Vân Sơ, huynh đệ họ cùng thương cổ Hàm Đan lần này mang hàng tới, có thể đợi tới lần sau mới kết toán.

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn

Như vậy có thể dư ra cho Vân Sơ 20 vạn quan nữa.

Đều là người tốt cả, tất nhiên không làm mấy chuyện dâm uế hèn hạ như đám lão tặc, người trong nghề dẫn người ngoài nghề đưa vào đội ngũ bà sa vũ, giả tưởng mình là cây liễu, đung đưa cùng nhau.

Bên cạnh Vân Sơ có cái đầu trọc nhỏ khiến y tất nhiên không thể ra múa, hai cha con lấy nho đánh cược, bày cờ trên giường gấm đại chiến.

Công Tôn Đại Nương ở bên quan chiến, còn thi thoảng cổ vũ cho Vân Cẩn, có thể nhìn ra Vân Cẩn không hề thích nàng, nhưng vì phụ thân thích, nên phải nhịn.

Vân Sơ cứ thua suốt, Vân Cẩn thắng liên tục, mặc dù biết là phụ thân nhường, nhưng không ảnh hưởng đứa bé thông mình này đắc ý đùa giỡn với phụ thân, thời gian qua a gia không có nhà, lúc nào nó cũng phải ra vẻ người lớn, thấy mệt rồi.

Triệu chưởng quầy tới lần thứ ba, chứng tỏ phía Vân Sơ đã đem ba trăm vạn đổi thành chứng từ.

Trong thành Trường An lúc này trừ Chu Tước Đại Nhai còn đèn đuốc sáng rực, những nơi khác chìm vào bóng tối.

Đợi mãi chưa thấy Triệu chưởng quầy lên lần thứ tư, điều này chứng tỏ đối phương cũng đuối rồi, Vân Sơ bỏ ra tiền bằng ba thành để đổi hợp đồng, dù là người gia nghiệp lớn tới mấy cũng không hảo sảng tới mức chịu nổi tổn thất bảy thành gia sản.

Đặc biệt dưới tình huống không rõ Vân Sơ có bao nhiêu tiền, nhưng y qua bài thơ tỏ rõ thái độ chơi tới cùng, thực sự khiến người ta chùn chân.

Vân Sơ không phải không có nguy hiểm, vì y đối diện với vấn đề thu hồi hàng hóa, tỉ lệ thu hồi là bao nhiêu? Hàng mang về bán đi được bao nhiêu?

Tất nhiên đó là suy tính của phía đối diện, còn Vân Sơ ít nhất thì y chẳng bao giờ lo hàng của mình không bán đi được.

Với sức sản suất yếu tới đáng thương của xã hội Đại Đường hiện nay, chỉ hàng không đủ chứ làm gì có hàng không bán đi được, chưa nói tới xung quanh Đại Đường là cả đống quốc gia sức sản xuất còn kém hơn.

Trước khi trời sáng Triệu chưởng quầy chạy lên lần nữa, lúc này hắn vô cùng khẩn trương, vì biết tiền trong tay chủ thượng chưa tới 50 vạn quan.

Vân Sơ nghe xong liền bật cười:" Ta chơi theo luật chúng không biết điều, nhất định ép ta thành lưu manh đấy à?"

Triệu chưởng quẩy như lửa đốt đít:" Thành lưu manh thì làm được gì chứ ạ."

Vân Sơ bẻ tay rôm rốp:" Mỗ gia là tên lưu manh rất giỏi võ nghệ."

Triệu chưởng quây méo miệng:" Lúc sinh tử rồi, giết người phóng hỏa có là gì, vấn đề là huyện tôn định giết ai, đốt nhà ai?"

"Điểm cuối của chính trị là lưu manh, các bậc tiên nhân quả không lừa ta, đám thế gia đại tộc thấy mỗ gia một mình dễ bắt nạt, thật quá đáng, mỗ gia muốn kiếm người giúp cũng là đúng chứ?"

"Nhìn bọn chúng kéo từng xe tiền đi, thuộc hạ muốn rút dao giết người cướp của ấy chứ."

Vân Sơ ra lệnh:" Đem văn thư các ngươi chỉnh lý xong giao cho Chu Hưng đi, ta nghĩ hắn chưa ngủ đâu."

Triệu chưởng quầy do dự:" Huyện tôn, thực sự phải làm thế à?"

"Chúng không muốn thương lượng mà định ép ta vào đường cùng, còn việc gì ta không dám."
Bình Luận (0)
Comment