Q6 - Chương 109: Đóng cửa thả chó.
Q6 - Chương 109: Đóng cửa thả chó.Q6 - Chương 109: Đóng cửa thả chó.
"Khoan đãt" Đúng lúc Triệu chưởng quầy nhận lệnh xong định đi, Công Tôn Đại Nương bế Vân Cẩn ngủ say trong lòng đột nhiên nói:" Quân hầu, thực sự muốn cá chết lưới rách sao?”
Triệu chưởng quầy khựng lại, Vân Sơ nhìn nàng, nửa đùa nửa thật nói:" Mỗ gia còn tưởng tài hoa khí chất của mình làm giai nhân động lòng, không ngờ vì Bùi thị sao ... Được rồi, rút lại đơn của Bùi thị đi. Lão tử dù sao cũng phải nể mặt Bùi Hành Kiệm vài phần."
Công Tôn Đại Nương lắc đầu nói:" Chuyện này không liên quan gì tới Bùi Hành Kiệm, do quân hầu ngài giết rất nhiều người Bùi thị ở Tấn Dương, các chưởng lão trong tộc mới tham dự.”
"Ta đã gửi chúng một cảnh báo rất rõ ràng, chúng nghĩ mình vô tội chắc, sở giao dịch Tấn Dương sập ngay trong ngày sở giao dịch Trường An gặp vấn đề, có công không nhỏ của Bùi thị."
"Đừng tưởng ta không biết chúng tác động quan viên Tấn Dương, để họ tránh mặt ta rồi ở bên ngoài đợi xem trò vui, khiến ta bẽ mặt ngồi đợi trong dịch quán Tấn Dương một ngày. Bây giờ lại thích ra vẻ nạn nhân với mỗ à, làm gì có chuyện hay ho thế."
Vân Sơ lãnh khốc nói với Triệu chưởng quầy:" Chỉnh lý lại sổ sách, đem phần chưa rõ tính hết lên Bùi thị, làm cho Bùi thị thành thủ lĩnh của sự kiện này."
"Vâng!"
Triệu chưởng quầy định đi, nhưng Công Tôn Đại Nương lần thư hai gọi "khoan", quay sang Vân Sơ, nhưng nhất thời không biết nói gì, ở trong Bùi thị, nàng là thiếp thất, không khác gì trâu ngựa.
Vân Sơ nhìn vẻ mặt đau khổ của Công Tôn Đại Nương vừa thương vừa giận, gắt giọng:" Đã bảo cô từ bao lâu rồi, tách ra tự lập đi, đừng dính tới nhà đó nữa, cô đâu phải thiếu cái nhà đó thì không sống được chứ."
Công Tôn Đại Nương cười buồn thảm:" Thiếp thân tự lập môn hộ không phải không thể, nhưng muốn là lập được sao? Thái tử phi có thai rồi, Bùi thị nước lên theo thuyền, sớm không còn như xưa nữa."
"Cút xéo, đừng diễn khổ nhục kế ở chỗ ta kéo dài thời gian, Lão Triệu ngươi đi đi."
"Khoan đã!" Thêm lần Công Tôn Đại Nương ngăn cản:" Quân hầu cho thiếp thân thêm thân thêm chút thời gian, thiếp thân đi rồi về."
Vân Sơ giơ một ngón tay lên:" Cô chỉ có một tuần hương."
Nói ròi bảo thị nữ cắm một nén hương tính giờ lên bàn rồi châm lửa.
Công Tôn Đại Nương giao Vân Cẩn gối lên đùi nàng ngủ cho Vân Sơ, khoác chiếc áo choàng trắng muốt lên, vội vã xuống lầu.
Vân Cẩn mở mắt ra, xoa xoa đầu:" Đùi lão phụ này cứng quá, gối đau cả đầu."
Vân Sơ nhớ lại cặp đùi khỏe khoắn đẹp đẽ nhìn thấy ở am Tĩnh Tâm năm nào, gật đầu:" Đúng, rất cứng."
Vân Cẩn lập tức nghi ngờ:" Sao a gia biết?"
"Nữ tử đó luyện kiếm, toàn thân cơ bắp, nếu không làm sao khống chế được trường kiếm. Còn nữa, lần sau đừng mở mồm ra là lão phụ, không lễ phép, dù sao đó cũng là bằng hữu của a nương con." Vân Sơ bợp đầu Vân Cẩn một cái, bảo với Triệu chưởng quầy:" Đám Tằng Phúc thu gom hàng hóa sao rồi?"
Triệu chưởng quầy khom người nói:" Muốn tối đa hóa lợi ích số hàng hóa huyện tôn mang về thì nhân lúc Trường An thiếu thốn, nhanh chóng bán lẻ số hàng hóa này. Đoán chừng mất mười ngày mới có thể thu về khoản tiền đáng kể đầu tiên."
Vân Sơ cân nhắc rồi nói:" Vậy thì đi làm đi, nói rõ với Chu Hưng, chuyện gì lão tử bảo hắn làm, hắn mới được làm, chuyện ta không cho phép thì hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại."
Lão Triệu "vâng" rồi chạy vội đi, rốt cuộc không còn ai ngăn cản nữa.
Lúc này trong đại sảnh, khách khứa nằm ngổn ngang, Vân Sơ cười nhẹ, bọn họ theo y, ngày đêm đội mưa đội tuyết đi từ Hàm Đan tới đây, giờ thực sự mệt mỏi rồi.
Chu Hưng ở huyện nha huyện Vạn Niên chơi cờ vây với chủ bạ Thẩm Như cả đem rồi, nhưng cả hai chẳng thấy mệt mỏi, ngược lại càng chơi càng tỉnh táo.
Chu Hưng thuần thục lọc vụn trà, rót một chén cho Thẩm Như, chỉ bầu trời hửng sáng ngoài cửa sổ:" Hẳn là phân rõ thắng bại rồi."
Thẩm Như uống ngụm trà nóng, nói:" Yên tâm, huyện tôn nói sẽ cho ngài một câu trả lời thì nhất định chuyến đi Trường An này của ngài sẽ có thu hoạch, còn tránh được việc bị đẩy lên giàn thiêu."
Chu Hưng đẩy cửa sổ ra, để gió lạnh ùa vào, khuôn mặt anh tuấn gần như vô cảm nói:" Cẩu thả qua loa không phải là điều ta muốn, làm việc phải làm tới cùng."
Thẩm Như đứng dậy theo:" Ngài là quan viên từ huyện Vạn Niên đi ra, người khác không quan tâm tới sống chết của ngài, nhưng huyện Vạn Niên thì không, huyện tôn thực lòng mong mỗi người rời huyện Vạn Niên sẽ có tiền đồ rộng lớn, đem tinh thần huyện Vạn Niên truyền tới nhiệm sở."
Chu Hưng thở dài:" Đã mặt giáp cầm binh khí, xung phong phía trước, lại muốn lành lặn trở về, trên đời đâu có chuyện tốt như thế. Quân hầu quá cầu toàn rồi."
Từ đằng xa Triệu chưởng quầy chạy qua cây tùng trông giữa sân, đang hướng tới chỗ bọn họ. Thẩm Như nói:" Thứ ngài muốn tới rồi."
Chu Hưng cau mày:" Xem ra cục diện của phía quân hầu không tốt."
Lão Triệu đẩy cửa vào phòng, đem sổ sách giao cho Chu Hưng:" Quân hầu sắp không chống đỡ được rồi, muốn ngài ra tay, ít nhất tranh thủ được ba ngày."
Chu Hưng lật sổ xem rất nhanh:" Chỉ cần người tới tay bản quan, đó không phải là chuyện ba hay năm ngày nữa đâu."
Nói rồi quay sang Thẩm Như:" Mượn địa lao huyện Vạn Niên của các ngươi, ngoài ra để lại Nhạn Cửu đi, ta thấy lão già đó làm việc dứt khoát lắm."
Thẩm Như khom người thi lễ:" Hết thảy như ngài mong muốn."
Khi Chu Hưng mang sổ sách về tới dịch sử của quan viên thì cũng có một bóng đen bước chân thoăn thoắt trên đường, né tránh người bất lương, nhảy qua một số mái nhà, đi qua mấy nhiều cánh cửa vốn đóng kín, không lâu sau đó tới phủ Anh quốc công.
"Sao rồi?" Lý Tích ngồi ở chủ vị, không thấy quản gia đi vào mà người này trực tiếp tới thì biết có chuyện gấp:
Người đó chưa thở đều nói:" Công gia, con chó dữ được thả ra rồi."
Chỉ có một người được gọi như thế, người trẻ tuổi đó nổi lên chưa lâu nhưng khiến không ít quân quý đại thân phải đau đầu. Thế nhưng với Lý Tích mà nói vẫn chỉ là thằng nhãi con thôi:" Lão Tô, ông đi biến con chó dữ đó thành cho điên luôn đi."
Tô Định Phương không nhiều lời, đứng dậy đi ngay.
Trình Giảo Kim hỏi:" Sao không làm Vân Sơ điên luôn có phải xong không?”
"Y vốn là tên điên rồi, đừng thấy y trâm ổn, kỳ thực y mới là tên điên nhất, nếu để y điên thêm thì chẳng ai dự liệu được y sẽ làm cái gì."
"Vậy để lão phu đi thông báo cho mấy nhà Vi, Đỗ, Đậu, Bùi, Độc Cô, lấy số đơn còn lại trong tay họ, dù sao chúng ta cũng cần vãn hồi tổn thất."
"Ông định nói thế nào? Xong việc ông định giải thích ra sao?"
"Lão phu bảo với họ, bọn họ tận lực rồi, tiếp tới xem chúng ta ra tay. Nếu như bọn họ thoát được kiếp nạn, lão phu nói, thiên sứ bị tập kích, không thể hành động. Nếu như bọn họ không thoát được khiếp nạn thì lão phu chẳng cần giải thích với ai."
"Vậy thì ông đi đi!"
Trịnh Giảo Kim ngửa cổ uống cạn chén rượu, cũng đứng dậy rời phủ Anh quốc công.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn