Q6 - Chương 110: Vây đánh chó dữ.
Q6 - Chương 110: Vây đánh chó dữ.Q6 - Chương 110: Vây đánh chó dữ.
Hết một tuần hương, Vân Sơ đợi mãi không thấy Công Tôn Đại Nương quay về, xem ra Bùi thị cho rằng Vân Sơ chỉ đe dọa bọn họ thôi, đứng sau lưng bọn họ có thái tử phi, mà đại đa số người thiên hạ cho rằng, chỗ dựa của Vân Sơ là thái tử, y sẽ không dám đắc tội với thái tử.
Không thể trách bọn họ được, Vân Sơ cố tình làm không ít việc để thiên hạ đều nghĩ như thế.
Đồng thời qua chuyện này Vân Sơ xác định được Bùi Hành Kiệm không liên quan gì, nếu hắn chủ trì, lúc này hắn đích thân tới mặt đối mặt với Vân Sơ, nói rõ yêu cầu. Sau đó xem hai bên có gì thương lượng được hay không?
Nếu hắn không tới được thì hẳn cũng đã căn dặn rõ ràng Công Tôn Đại Nương từng đường đi nước bước, nếu rơi vào thế đường cung, nàng sẽ là người thương lượng với Vân Sơ.
Bây giờ Công Tôn Đại Nương không quay lại, chứng tỏ người ta thấy Vân Sơ chẳng dám làm gì người ta, còn Công Tôn Đại Nương kẹp giữa, lại chẳng thể quyết được chuyện gì, còn quay lại làm gì nữa cho khó xử?
Quay lại ủ chăn cho y à?
Vấn đề là bọn chúng thực sự cho rằng bằng vào đứa bé trong bụng Bùi Uyển Oánh mà có thể khiến mình nhẫn nhịn nuốt cục tức này vào lòng à?
Phái một ngoại thất của Bùi thị tới đàm phán với mình lại không cho bất kỳ vốn liếng nào, chẳng lẽ nghĩ dựa vào thân thể Công Tôn Đại Nương khiến mình nhượng bộ.
Bọn chúng đùa đấy à?
Mình bày tiệc đãi khác ở Bách Hoa Lâu suốt cả đêm, bây giờ tiệc sắp tàn, cũng chỉ có những người khách ban đầu, không thêm một ai, cũng không bớt một ai.
Nếu tất cả bọn chúng đều không muốn bàn bạc thì khỏi phải bàn.
Khi ở Tấn Dương, Vân Sơ cũng đã đợi trong dịch quán một ngày không ai tới y mới ra tay, đừng nói y không cho người khác cơ hội.
Vân Sơ thấy nhi tử đã ngủ say, lấy áo choàng lông đắp lên người, đặt nó ở bên cạnh, rảnh rỗi nhìn cái đầu trọc của nhi tử còn thoải mái hơn nhìn đám khốn kiếp kia.
Lúc này Chu Hưng mặc lên người bộ quan phục đỏ rực của mình, suất lĩnh một trăm hai mươi bộ khoái hình bộ, đứng ở trước cửa dịch trạm, sát khí đằng đằng. Hắn rất rất muốn biết khi đám người thường ngày ngồi trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt bị mình giam vào nhà lao còn có tỏ ra cao quý được không?
Dịch trạm của hình bộ đặt trong phường Bố Chính phía sau Chợ Tây, về cơ bản toàn bộ quan lại từ Lạc Dương tới Trường An công cán đều ở trong dịch trạm riêng của nha môn mình.
Chu Hưng nghiêm mặt đối diện với những bộ khoái hình bộ:" Mục tiêu là Bùi thị phường Trường Hưng, theo chứng cứ xác thực mà bản quan có được, kẻ phá hoại sở giao dịch, khiến Trường An đại loạn chính là kẻ này, khởi cứ xá nhân Bùi Viêm."
"Lần này đi, yêu cầu của bản quan là bắt toàn bộ nam đỉnh của Bùi thị, lục soát toàn bộ nhà kho."
"Nhất định phải khám xét kỹ lưỡng, lần này khác trước kia, các ngươi trông coi tốt cái tay của mình, trong quá trình tra xét đừng mang tâm lý cầu may mà tham ô tài vật. Toàn bộ tài vật sẽ đưa vào sổ sách, thiếu dù chỉ một đồng, tới khi mất đầu, chớ trách bản quan không nói trước."
"Lần này lục soát chia làm bốn đội, Hoàng Giác, Trình Công, hai người các ngươi theo bản quan tới thẳng phù Bùi Viêm. Hà Thành, Thương Trọng, hai người các ngươi tới kho hàng của Bùi thị ở phường Quang Hành, nếu gặp kẻ nào ngăn cản, giết không tha."
Bốn vị bộ đầu nhận nhiệm vụ xong dạ ran, Chu Hưng dẫn 120 bộ khoái vũ trang này rời phường Bố Chính. Chân trời mới hửng sáng, cổng phường vẫn còn đóng, trên đường không thấy bất kỳ người đi đường nào.
Chu Hưng cưỡi ngựa chứ không đi xe, xung quanh toàn là bộ khoái vạm vỡ, bên tai nghe tiếng bước chân rầm rập đều đặn, lòng Chu Hưng nóng lên, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Bùi Viêm quỳ dưới chân mình khóc lóc.
Đội ngũ vừa mới đi qua tường ngoài phường Quang Đức thì ngay phía đối diện có hai chiếc phi luân xoay tròn bay vun vút về phía mặt Chu Hưng. Chu Hưng hét to, xoay người ngã khỏi chiến mã, hai chiếc phi luân chứa đầy răng cưa sắc nhọn chém đứt cổ bộ khoái phía sau, đầu lâu đứt lìa, máu phun xối xả.
"Địch tập kích!"
Chu Hưng lăn người trên mặt đất hô lớn, những bộ khoái còn lại cũng hò hét, thanh thế khiếp người nhưng không ai lập tức xông lên nghênh tiếp với đám người che mặt đang tư phía đối diện tràn tới.
"Giết địch -" Chu Hưng rút đao ra, xông tới đám người che mặt:
Đao pháp Chu Hưng không phải tâm thường, thế nhưng liên tiếp chém ra ba đao dữ dội, đều bị đối phương dễ dàng cản lại, không đợi tới khi hắn kịp chém ra nhát đao thứ tư thì thấy hông mát lạnh. Chỉ thấy đối phương từ từ rút đoản kiếm dính máu ra, tựa hồ còn đang cười nhạo.
Chu Hưng lảo đảo chém bừa một phát lui địch, nhảy ra sau hét:" Giết địch!"
Lời chưa dứt một con chiến mã từ phía sau lao tới hất văng đi, Chu Hưng va chạm mạnh vào tường, máu phun ra, nhuộm đỏ mặt tường.
Lúc ngã xuống Chu Hưng mới nhìn thấy 120 bộ khoái tinh nhuệ của mình lúc này như đàn cừu bị sói bao vây, vừa va chạm một cái đã bị đối phương chém gục cả mảng.
"Giết địch -" Lông ngực Chu Hưng đau như muốn vỡ nát, hắn biết hôm nay mình sẽ chết ở đây rồi, dựa vào tường cố gắng đứng lên, hung hăng vung đao chém tên hung đồ gần nhất:
Hoành đao còn chưa chém tới đối phương đã bị chùy đồng trong tay đối phương, đối phương thuận tay thúc chùy vào bụng Chu Hưng, hắn chỉ hự một tiếng rồi gục xuống, cơn đau dữ dội làm hắn ngưng thở, mắt lồi ra.
"Thị lang -" Đám bộ khoái còn sót lại thấy Chu Hưng bị đánh ngã thì lấy dũng khí xông tới bên cạnh hắn giải vây, nhưng bất kể bọn họ cố gắng thế nào, cứ tới gần là bị tên ác tặc cầm chùy đồng đập chết.
Nhìn thiên linh cái của Hoàng Giác bị đập vỡ, người nhữn ra trước mặt, Chu Hưng hét lên, nhưng toàn thân đau đớn, tiếng hét không phát ra được, máu lẫn não của Hoàng Giác chảy cả vào mồm hắn.
Chu Hưng ho sặc sụa, dùng hơi sức cuối cùng gào điên cuống:" Chạy đi -"
Nhìn đám bộ hạ chạy tứ tán, Chu Hưng thở ra một hơi cuối cùng, chuẩn bị đón nhận giây phút cuối cùng thì chợt nghe thấy tiếng còi toét toét.
Chu Hưng tức thì nhận ra đó là tiếng còi của người bất lương.
Mới đầu chỉ là một hai tiếng, tiếp đó tiếp còi vang vọng khắp nơi, rồi hắn nghe thấy tiếng giày da nện lên nền đá.
Mắt hắn mờ dần, không nhìn rõ nữa, Chu Hưng nằm áp mặt trên mặt đất lạnh ngắt, khóe miệng còn dính não, hắn không thấy gì nhiều, chỉ thấy chân người chạy qua chạy lại.
Hắn sống ở Trường An rất lâu, sao không biết, một khi người bất lương thổi còi, người bất lương xung quanh sẽ nhanh chóng thổi còi đáp lại đồng thời gọi thêm nhiều người tới, bọn họ sẽ chặn hết các nẻo đường, từ từ tiến tới đến khi tìm được địch.
Mi mắt nặng trĩu, Chu Hưng chỉ còn nhìn thấy một khe nhỏ.
Một ngụm máu trào ra từ yết hầu, trước khi không còn biết gì nữa, miệng hắn vẫn lẩm bẩm:" Giết địch -"