Q6 - Chương 111: Báo ân có nhiều cách.
Q6 - Chương 111: Báo ân có nhiều cách.Q6 - Chương 111: Báo ân có nhiều cách.
Vân Sơ rời Bách Hoa Lâu, trên người vẫn còn nồng nặc hơi rượu, Vân Cẩn hôm nay không làm đứa bé chững chạc hiểu chuyện nữa, làm nũng bám trên lưng y không chịu xuống, Vân Sơ liền cõng nó xuống lầu.
Đám Lưu Phu Tử, Trần Đan Sinh uống quá nhiều, tới giờ vẫn chưa thức dậy, trải qua một đêm mỹ hảo như vậy, người tỉnh táo như y mới là hoang đường nhất.
Công Tôn Đại Nương rốt cuộc vẫn tới, nàng mặc chiếc áo choàng lông lớn, trong lòng ôm thanh trường kiếm, mặt bi ai và tuyệt vọng, đứng đợi dưới Bách Hoa Lâu.
Vân Sơ vẫy tay với nàng, hiểu nàng đi nới chuyện người Bùi gia không kết quả nên không đi lên, chủ động lên tiếng:" Chuyện không liên quan gì tới cô."
Công Tôn Đại Nương đang không biết nói với Vân Sơ ra sao, không ngờ y hiểu lòng người như vậy, cười buồn thảm:" Thiếp thân muốn đi Dương Châu."
"Đừng có mà ngốc, ở Trường An ít nhất cô còn sống được, tới Dương Châu là cô chết chắc."
"Vì sao ở Trường An thì thiếp thân lại có thể sống?"
Vân Sơ thoải mái nói:" Vì mỗ gia thích lão phụ, ở lại đây đi, thi thoảng nhìn thấy cô cũng tốt."
Nói rồi dẫn con ngựa mận chín, cõng nhi tử tới một quán hồn đồn ở góc đường, lão hán bán hồn đồn trông quen lắm, trước kia chắc là hay ăn hồn đồn nhà ông ta.
Công Tôn Đại Nương thẫn thờ nhìn Vân Sơ đi xa, hồi tưởng lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở am Tĩnh Tâm, nhớ lại những năm tháng y và tên béo Địch Nhân Kiệt cứ lén lút nhìn thân thể nàng, chỉ là khi đó nàng si mê sự phong lưu hào sảng của Bùi Hành Kiệm, nếu không...
Mặc dù Vân Sơ đã hạ lệnh cho dân tráng vây thành, cắt đứt giao thông, kiểm soát chặt chẽ người ra vào, nhưng cuộc sống trong thành không thay đổi nhiều, ai buôn bán thì cứ buôn bán, ai đi làm vẫn đi làm, dù mức độ náo nhiệt chẳng như xưa. Phố dài, sương mù lãng đãng, người đi đường thưa thớt, cũng chẳng thấy món đồ trang trí ngày Tết.
Sự sụp đổ của sở giao dịch kéo lùi Trường An không chỉ mười năm, tuy hiện giờ ít nhiều bách tính còn tích trữ, chưa cảm thấy cuộc sống thay đổi nhiều, sang năm nếu sở giao dịch chưa dựng lại, khi đó mới là lúc khó khăn thực sự.
Con ngựa mận chín ăn rau thơm ít ỏi của lão hán bán hồn đồn, cha con Vân Sơ thì ôm hai bát hồn đồn thật to.
Đợi khi ăn xong, Vân Sơ sờ hết ống tay trái, ống tay phải sau đó nhìn nhỉ tử.
Vân Cẩn cũng vừa sờ ống tay áo trống không nhìn phụ thân.
Thôi xong rồi, hai cha con đi ăn không mang tiền.
Bị lão hán bán hồn đồn nhìn chằm chằm, tay nắm chặt cái muôi dài như sẵn sàng cho bọn quịt tiền ăn đòn, Vân Cẩn kéo con ngựa mận chín tới, cười lấy lòng:" Bọn ta dùng con ngựa này trả tiền ăn."
Vân Sơ vội kéo con ngựa mận chín lại, bợp vào cái đầu trọc nhỏ:" Có bán con cũng không thể bán nó."
Vân Cẩn hậm hực:" Con biết ngay, cái gì mà áo cừu, ngựa quý đem đổi rượu, toàn là lừa người ta. Vậy mà cũng có người tin."
Vân Sơ vung tay bợp cái nữa coi như câu trả lời.
Nhi tử thường khó sùng bái phụ thân được, tôn kính, sợ hãi có thể có, chứ sùng bái thì khó lắm.
Thân mặc áo lông hồ ly hơn trăm quan, dắt theo bảo mã rõ ràng là long chủng, vậy mà không có tiền trả hai bát hồn đồn, rõ ràng là rất quái dị.
Lão hán bán hồn đồn nhìn hai cha con kinh bỉ ra mặt:" Các vị không có tiền là không đi được đâu, Trường An là nơi có vương pháp đấy."
Nếu như Vân Sơ vẫn còn là bộ dạng phong lưu tiêu sái như xưa, lão hán nhất định sẽ nhận ra đây là khách quen, dù không nhận ra thì nhìn cách ăn mặc sang trọng của y cũng sẽ tươi cười nói, hôm nay quên mang tiền thì lần sau trả là được. Nhưng lúc này lại là hai hòa thượng lớn bé, gọi nhau là cha con, người còn mùi rượu, rõ ràng không phải thứ hòa thượng đàng hoàng, đi lừa ăn lừa uống, ai mà chịu được.
Khi Vân Sơ đang chuẩn bị đi tóm một người bất lương trả tiền thì có một nam tử trung niên mặt mày đen đúa đi tới, đếm mười sáu đồng tiền, ném cho lão hán:" Đếm đi, cái thứ mắt chó nhìn người, không thèm thiếu tiền của ngươi."
Lão hán bán hồn đồn thấy có người trả tiền thì không nói gì thêm, dù bị người ta mắng là mắt chó cũng không chửi lại. Có điều ông ta thấy nam tử trả tiền hộ cho hai tên hòa thượng là đồ ngốc.
"Ngài không có tiền sao không tới nhà ta ăn bánh kẹp thịt." Nam tử trung niên cố ý không nhìn Vân Sơ, sợ y sẽ cảm thấy xấu hổ, dù sao vào thời phong quang nhất, y còn lăm le lão bà của mình:
Vậy mà giờ sa sút tới cảnh không còn tiên ăn bát hồn đồn.
Vân Sơ chẳng xấu hổ tẹo nào, vui vẻ hỏi:" Nhà ngươi chưa đổi công thức chứ?"
Nam tử trung niên nói:" Không đổi, vẫn như thế thôi, sợ đổi mùi vị thì không còn khách nữa."
Vân Sơ thở dài:" Lão bà ngươi mất rồi, giờ tới chỉ nhìn cảnh nhớ người, tới làm gì cho buồn lòng."
Nam tử trung niên ngần như một lúc nói:" Kỳ thực lão bà của ta chưa mất, lần trước lừa ngài thôi."
Vân Sơ sáng mắt, giục:" Thế thì tốt quá, tới nhà ngươi thôi..."
Không đợi Vân Sơ nói hết, nam tử trung niên vung nắm đấm đánh tới.
Chẳng có gì bất ngờ, nam tử đó bị Vân Sơ ấn xuống đất đánh cho một trận, khiến một người trưởng thành khóc như trẻ lên ba, ấm ức vì lòng tốt của mình không được báo đáp.
Khi Vân Cẩn ngồi trên lưng ngựa được Vân Sơ dắt về nhà, nó mấp máy môi mấy lần, cảm thấy hôm nay phụ thân làm rất nhiều chuyện không đúng, lòng nó không thoải mái chút nào, đắn đo mãi vẫn quyết định phải nói ra:" A gia, đó là một người tốt."
Vân Sơ gật đầu:" Đúng thế, không chỉ tốt, mà còn là rất tốt."
"Nhưng a gia vẫn đánh hắn."
"Ta đánh hắn còn biết nặng nhẹ, rơi vào tay người khác chỉ có chết mà thôi."
"Ai dám giết hắn?" Vân Cẩn nổi giận, nhe răng như con hổ nhỏ:
Vân Sơ thở dài:" Hiện giờ Trường An kỳ thực rất loạn, có vô số con mắt xung quanh chúng ta, bất kỳ ai lúc này có liên hệ với cha con ta đều sẽ bị liên lụy, đối với đối với hắn mà nói chưa chắc là chuyện tốt."
"Với lại, đừng thấy tên đó giúp cha con ta giải vây, kỳ thực hắn đang cười sắp sái quai hàm đấy, đáng đánh."
"Đợi sau này con lớn sẽ biết báo ơn rất nhiều loại, trong đó không gây phiền toái cho cũng là cách báo đáp rất tốt."
Hai cha con vừa đi vừa thong thả chuyện trò, Vân Sơ hai năm chưa về Trường An, cũng lâu lắm rồi chưa có buổi sáng thong thả như thế, vốn định cùng nhi tử đi dào vài vòng trước khi về nhà, không ngờ Trương Giáp hớt ha hớt hải chạy tới báo tin dữ.
"Huyện tôn, hình bộ thị lang Chu Hưng bị tập kích, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc."
Vân Sơ chấn kinh:" Cái gì, hắn đâu rồi?"
"Thái y viện ạ."
Không hỏi nhiều, Vân Sơ nhảy lên ngựa, chở theo Vân Cẩn phóng thẳng tới thái y viện, tới nơi thì Chu Hưng đã được đưa vào phòng phẫu thuật, tình trạng nguy kịch.
Thái y viện lúc này đã bị người bất lương vây chặt, thái y áo trắng đi qua đi lại không ngừng, bầu không khí căng thẳng.