Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1342 - Q6 - Chương 112: Ăn Tết Trước Đã

Q6 - Chương 112: Ăn Tết trước đã Q6 - Chương 112: Ăn Tết trước đãQ6 - Chương 112: Ăn Tết trước đã

Trương Giáp lần nữa đuổi tới thái y viện, chưa thở đều đã vội vàng nói:" Chu Hưng dẫn theo 120 bộ khoái, chỉ còn sống sáu người, hơn nữa đều bị thương. Thuộc hạ tới hiện trường vụ tập kích rồi, nghe phủ binh làm nha dịch đánh giá, toàn bộ quá trình chiến đấu chưa tới nửa khắc, thậm chí còn ngắn hơn."

"Phi luân khảm vào tường, đó chắc chắn là thủ đoạn của khiêu đãng binh, lấy phi luân phá trận, sau đó lợi dụng đường xá chật hẹp không chạy được để toàn lực đột kích."

"Trên thi thể nha dịch thì được dấu vết sáu loại vũ khí, không có cung tên hay nỏ tiễn. Theo suy đoán của phủ binh thì kẻ địch chỉ xung phong đúng một lượt."

"Đám người này hẳn là tinh nhuệ trong quân, trong đó lợi hại nhất là người dùng chùy, chín bộ khoái chết bới chùy của hắn, hơn nữa đều một chiêu đoạt mạng."

"Huyện tôn, trong thành Trường An không nên có một đám người như thế tồn tại."

Vân Sơ mặt hết sức âm trầm, Chu Hưng đường đường là thiên sứ do hoàng đế phái tới, vậy mà bị tập kích giữa ban ngày ban mặt, chưa nói tới hành vi này phạm tội gì, riêng việc ra tay ở Trường An thế này là vả vào mặt y rồi.

"Nếu có kẻ đã mở đầu rồi, vậy thì đừng mong kết thúc dễ dàng."

"Thuộc hạ biết rồi!"

Trương Giáp gật đầu đi ngay, để lại Vân Sơ vài phần phẫn nộ cùng sa sút đừng ngoài phòng phẫu thuật, chờ tin tức của Chu Hưng.

Nửa canh giờ sau khi Chu Hưng bị ám sát, Nhị công tử Vi thị Vi Tiên Hành vừa từ biệt viện phường Vĩnh An đi ra, được hai phó bộc đưa lên xe ngựa, bất thình lình một thanh đoản mâu lao tới, đâm xuyên ngực Vi Tiên Hành.

Gần như cùng lúc đó Vi Huyền vừa mới rời cửa, chuẩn bị tới cửa hiệu trong nhà kiểm kê tiền bạc, dùng buổi chiều thu mua thêm hợp đồng trong tay bách tính, ép Vân Sơ tới tuyệt cảnh. Hôm qua Trình Giảo Kim ngay trong đêm tới bái phỏng Vi thị, muốn mau số hợp đồng còn lại của Vị thị, đúng là quá xem thường Vi thị rồi.

Nghe thấy tiếng gió sau đầu, Vi Huyền quay lại, thấy chiếc phi luân mang theo lưỡi dao sắc bén chém tới, hắn kinh hoàng né đi, nhưng muộn rồi, lưỡi dao chém vào ngực, xương cốt vỡ nát.

Đỗ Tử Phong của Đỗ thị đang luyện tập trong sân bị nỏ tiễn bắn xuyên qua đầu.

Độc Cô Đạt của Độc Cô thị ra đường ăn sáng bị hoành đao sau lưng chém ngang, bay mất nửa cái đầu.

Bùi Dung là người hiếu võ, sáng hay luyện võ ở diễn võ trường trong nhà, đợi tới lúc ăn sáng không thấy đâu, phó dịch đi tìm thì phát hiện bị cọc trúc đâm xuyên bụng, máu đã đông từ lâu ...

Liên tục những vụ án sát nổ ra, nạn nhân đều là nhân vật quan trọng trong nhà huân quý, tức thì huân quý Trường An hết sức bất an, người trong nhà ở ngoài đều bị gọi về, đóng chặt cửa không dám thò đầu ra.

Ngoài tường trong sân đều có hộ vệ tuần tra, có nhà dựng cả chòi canh, chỉ hận không thể biến viện tử của mình thành quân thành.

Cuộc phẫu thuật của Chu Hưng mất hết buổi sáng, đổi lại một câu nói, chưa chết mà thôi.

Đến chiều khi Vân Sơ được tin Chu Hưng đã tỉnh, Vân Sơ liền vào thăm.

Mặc dù vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mặc dù toàn thân bị băng bó, miệng không thể nói, hai mắt Chu Hưng mở trừng trừng, như con thú cuồng bạo.

Nếu không phải vì bị dùng nẹp cố định toàn thân, hắn đã bất chấp mà bật dậy rồi.

Qua đôi mắt đó, Vân Sơ có thể hiểu được hắn muốn gì:" Hiện mới chỉ xác định được người ám sát ngươi tới từ quân ngũ, còn là tinh nhuệ. Chuyện không tâm thường, ngươi chỉ là người đầu tiên, tiếp đó có Vi Tiên Thành, Vi Huyền, Độc Cô Đạt, Đỗ Phong và Bùi Dung."

"Dưỡng bệnh cho tốt đi, ta đã phái người bất lương đắc lực nhất tới canh gác cho ngươi, ta nghĩ tặc nhân không dám tới đâu."

Chu Hưng vẫn trợn mắt, từ mũi phát ra tiếng ư ư khẽ.

"Muốn tìm ra hung thủ thì đừng chết bây giờ, tập trung dưỡng thương đi, ngươi mà chết thì chúng tha hồ cười đắc ý, khi đó tất cả mới thực sự là hết đấy." Có lẽ lúc này thù hận là động lực lớn nhất của Chu Hưng, Vân Sơ không ngại đổ thêm chút dầu vào lửa:

Chu Hưng thở dốc một hồi, sau đó từ từ nhắm mắt lại, có vẻ lời của Vân Sơ được hắn nghe lọt rồi.

Vân Sơ nhìn Chu Hưng thêm một lúc, đợi thái y vào kiểm tra, nói tình hình không xấu đi, lúc này chỉ có thể đợi nghe mệnh trời, y thở dài về nhà.

Huân quý liên tục bị ám sát, tất cả hoạt động trong thành bị ngưng trệ, bao gồm chuyện đổi chứng từ giao dịch cũng phải trì hoãn lại.

Hai ngày nữa thôi là Tết rồi, Vân Sơ chuyến này về là để ăn Tết, y mặc chuyện ở đó, tiếp tục xem diễn biến, đợi sau ngày 15 tháng 1, bắt đầu lại cũng không muộn.

Đối phương đã dám làm tất nhiên không sợ y phản kích, lúc này càng nóng vội làm gì đó, càng dễ rơi vào bẫy của chúng, nên Vân Sơ quyết định, không làm gì hết.

Không làm tức là Vân Sơ không đưa ra biện pháp ứng phó tức thời nào cho sự kiện mới này thôi, còn kế hoạch định ra trước đó thì cứ như vậy mà thực thi.

Quan trọng nhất là Tết rồi, trước tiên để mọi người có cái tên yên lành, thức ăn sung túc đã rồi hẵng nói.

Về nhà đã.

"A gia, con muốn ăn bánh ngọt." Vân Loan vừa thấy phụ thân về thì tủi thân vô cùng, mếu cái miệng, sắp khóc tới nơi:

Vân Sơ bế Vân Loan lên, hôn vào trán nó cười to:" Được, được, chúng ta ăn bánh ngọt."

Vân Cẩn ở bên cạnh không vui:" Bán áo choàng của a gia, bán con ngựa mận chín, đệ sẽ có bánh để ăn." Vân Loan nghe ca ca nói vậy thì ôm lấy cổ Vân Sơ:" A gia, con không muốn ăn bánh ngọt nữa đâu."

Vân Sơ khẽ vỗ mông nhi tử:" A gia về rồi, con không muốn ăn cũng phải ăn."

Sau đó nói với Ngu Tu Dung đứng đó nãy giờ:" Hết thảy như thường."

Ngu Tu Dung cười:" Có được không?”

Vân Sơ vỗ ngực:" Lão tử đã về rồi, sao có thể không được?"

Ngu Tu Dung đưa tay ra đùa:" Tiền đâu?"

Vân Cẩn rướn cổ nói to:" Bán áo choàng và con ngựa mận chín."

Vân Sơ lườm nhi tử đang đầy một bụng tức khi phát hiện bộ mặt thật của a gia, y vươn cổ nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên bàn, lấy cái chặn giấy màu đen đưa Lưu NgHĩa:" Đem đổi tiên, dẫn người đi mua đồ Tết đi. Lão tử dù phá gia cũng còn vạn quan, đi mau, không nghe thấy con ta muốn ăn bánh ngọt à?"

Vân Cẩm nghe phụ thân nói hào sảng, lắc tay y:" A gia, trang sức của Thải Vân Nương bị a nương mang bán hết rồi."

Vân Sơ vuốt tóc khuê nữ, nắm tay nó đi ra ngoài, hướng về hậu viện:" Được, được, chuyện nhỏ, mua cho con cái mới. Cô cô của con thích giấu đồ, trong viện tử của cô cô con thế nào cũng giấu không ít, chúng ta đi tìm thôi, tìm được vài món là chúng ta thành người có tiền rồi ... Ấy, con xem, trong ao cá gấm có miếng bạch ngọc kìa..."
Bình Luận (0)
Comment