Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1358 - Q6 - Chương 128: Ngươi Không Phải Con Dân Của Ta.

Q6 - Chương 128: Ngươi không phải con dân của ta. Q6 - Chương 128: Ngươi không phải con dân của ta.Q6 - Chương 128: Ngươi không phải con dân của ta.

Chu Hưng mặt mày vàng vọt, tuy dưới địa lao khá ấm áp nhưng không đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán như vậy, chứng tỏ sức khỏe hắn rất kém, nhưng tinh thần làm việc không kém, rút ra một loạt giấy tờ đưa Vân Sơ, nói chuyện lưu loát:" Trường An ngài có một điều luật, vì chiếu cố tới tiểu thương phiến, tiểu thương cổ, nên đặt ra giới hạn thế cho họ. Bất kể là tiểu thương, tiểu phiến bán được bao nhiêu thì đều nộp theo giới hạn này, hoàn toàn khác với thuế suất của hào thương."

"Bùi Liêm liền đem số hàng hóa lớn của mình phân tán ra trước khi vào địa phận Trường An. Hắn dùng bộ khúc, môn hạ, nô bộc, mở ra rất nhiều cửa hiệu nhỏ, phù hợp điều kiện miễn thuế của Trường An. Kỳ thực mỗi năm tổng giá trị hàng hoa qua tay người ta không dưới vạn quan."

"Lại thêm vào Sở giao dịch có điều kiện ưu đãi với người sáng lập, nên hàng hòa của người ta đưa vào sở giao dịch bán, thành Trường An chỉ thu được chút thuế ít ỏi."

Vân Sơ gật gù, cũng không mấy tức giận, luật pháp nào cũng có chỗ sơ hở, bị người ta lợi dụng là bình thường, phát hiện ra rồi thì lấp lại là được:" Ngươi đã xét nhà chưa?"

Chu Hưng lắc đầu:" Hạ quan tới Trường An chỉ để tra án và giết người thôi."

Vân Sơ liền bảo Thẩm Như:" Phái thuế lại đi xét nhà cho ta, bất kể là thu được bao nhiêu đều mang về kho, nếu không đủ bù đắp thuế thì truy tiếp, tới khi đủ mới thôi."

Thẩm Như hỏi:" Cũng phải có một con số chứ ạ?"

Vân Sơ khoác tay:" Không có con số nào hết, truy thủ tới khi không còn gì nữa thì thôi."

Thẩm Như vâng lệnh rời địa lao đi tìm Trương Giáp và thuế lại, để bọn họ liên hợp làm chuyện này, còn phải căn dặn họ, lần trước ở nhà Bùi Viêm xuất hiện cả thuốc nổ, khải giáp, khi xét nhà nhất định phải cẩn trọng."

Chỉ trốn thuế thôi chưa đủ để Chu Hưng giết người, hắn càng chẳng bận tâm, Vân Sơ hỏi:" Chắc ngươi không chỉ tìm ra có thế chứ?"

Chu Hưng cầm quyển tông mình vừa mới hoàn thành đọc cho Vân Sơ nghe. "Ngày sáu tháng bảy năm Vĩnh Huy thứ ba, Bùi Liêm nói với môn khách Chu Tiền: Bệ hạ ở Thái Cực cung chịu đựng nóng bức, sao bằng mỗ gia hưởng thụ gió mát ở đây."

"Ngày hai bảy tháng tám năm Vĩnh Huy thứ tư, Bùi Liêm tới chùa Hiển Thánh Chung Nam Sơn dâng hương, cùng tăng nhân Hồng Cẩm nấu gà uống rượu nói: Hoàng đế lão tử chẳng bằng ta."

"Ngày mùng ba tháng mười một năm Vĩnh Huy thứ tư, Bùi Liêm và môn khách xem múa trong phủ nói với môn khách Bành Đồng: Mỹ nhân thế này, hoàng đế làm gì có."

"Năm Hiển Khánh thứ hai..."

Vân Sơ càng nghe càng thấy kinh khiếp, bởi vì khi y nói chuyện với Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt còn quá đáng hơn Bùi Liêm nhiều lắm, chuyện phòng the của hoàng đế cũng dám bàn, thậm chí suy đoán khi hoàng đế sủng hạnh mẹ con Hàn Quốc phu nhân, Quắc quốc phu nhân có khi nào ba người chung giường không? Hay khi điên đảo loan phượng với Vũ Mị thì ai ở bên trên ... nói thêm cả ba đều nghĩ Vũ Mị ở trên.

Nếu như Bùi Liêm vì mấy câu này mà bị treo lên giá kéo dài người ra thì không biết ba người họ phải chịu tội gì, ngũ mã phân thây chắc chắn là không đủ.

Chu Hưng nhìn sắc mặt Vân Sơ hỏi:" Có phải quân hầu cho đây là chuyện nhỏ?"

Vân Sơ hắng giọng:" Trong thời gian ta làm việc cũng nghe thấy không ít lời bất kính về mình, ta cười cho qua thôi, cần gì so đo chứ?"

Chu Hưng lắc đầu:" Quân hầu nói như vậy là sai rồi, hạ quan tra án thực ra không quá quan tâm tới bọn họ nói cái gì, chỉ cần lòng có oán hận là đủ rồi. Tiếp đó lại đi truy tìm người mà Bùi Liêm nói những lời vô vị này, quân hầu có tin không, nhất định sẽ tìm ra tội trạng thực sự của Bùi Liêm."

"Nhất định là tội không nhỏ đâu, hạ quan không phải tùy tiện bịa đặt ra tội trạng gán lên người chúng, ắt sẽ có nhân chứng, vật chứng xác nhận."

Vân Sơ nghĩ tới hung danh của Chu Hưng với Vũ Chu, nuốt nước bọt:" Chuyện này phải tin thôi."

Chu Hưng ngồi xuống, tiếp tục xem lời khai:" Chuyện cấp bách hiện nay là tìm ra chứng cứ kéo Vi thị, Đỗ thị vào, số người càng đông càng dễ phá từng bên một."

Vân Sơ lần nữa phải gật gù, so với Nhạn Cửu, rõ ràng Chu Hưng làm việc chuyên nghiệp hơn nhiều.

Loại như Nhạn Cửu chỉ biết dùng hình phạt bữa bãi ép người ta khai ra khẩu cung mình muốn, so với Chu Hưng quá nghiệp dư.

Khi Vân Sơ chuẩn bị rời đi thì Bùi Liêm đột nhiên có động tĩnh, hắn nói gì đó không ai nghe rõ, phun ra ngụm máu đen mới nghe rõ hơn là:"Quân hầu cứu ta..."

Vân Sơ đi tới trước mặt Bùi Liêm:" Ta vừa mới biết từ năm Vĩnh Huy tới nay ngươi lại chưa từng đóng thuế cho huyện Vạn Niên. Ngươi cũng biết đấy, quan phủ bọn ta dựa vào thuế mà sống, ngươi không nộp thuế, tức là chẳng phải con dân của ta, chúng ta chẳng có giao tình gì hết, bản quan dựa vào lập trường gì cứu ngươi?"

Bùi Liêm lờ đờ mở mắt ra:" Ta nộp!"

"Muộn rồi, vì ngươi trốn thuế bao năm, bản quan đã hạ lệnh xét nhà, chẳng biết tài sản của ngươi có đủ nộp thuế không nữa."

Mắt Bùi Liêm mở ra mỗi lúc một to, gần như chỉ còn thở ra không thấy hít vào nữa.

Vân Sơ rời đi, thảm cảnh của Bùi Liêm chẳng khiến y để trong lòng, khốc lại và Bách ky ty, loại người mà quan viên hay huân quý coi như ác quỷ, y lại chẳng có thành kiến gì.

Dù sao hai loại người này là vũ khí đấu tranh chính trị cao cấp, mà đã bao giờ đấu tranh chính trị cao tầng lại dính líu với bách tính phổ thông chưa?

Vân Sơ hiện giờ được coi như huân quý đỉnh cấp của Đại Đường rồi, nhưng cả nhà họ về bản chất không cao quý nổi, nếu thực sự bộc lộ ra thì trông không khác gì dân nhà quê.

Cho nên thân là huân quý nhưng lại nói chuyện ở góc độ bách tính chỉ có một mình Vân Sơ.

Còn Ôn Nhu, đừng thấy cả cái lông chân của hắn đều có tính phản nghịch, nhưng từ xương tủy hắn phát ra một khí thế cao hơn người một bậc, khiến rất nhiều người nhìn mà sợ.

Địch Nhân Kiệt là một sĩ tử Đại Đường có phần cấp tiến, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ, đồng thời cũng tuân theo giáo huấn Nho gia, hoàn thành tư tưởng tu thân, tề gia, trị quốc.

Ôn Nhu có thiện chí với bách tính, nhưng đó là sự thương xót của kẻ bề trên, còn với Địch Nhân Kiệt thì tới từ giáo dục nhân đức.

Bọn họ đều thừa nhận con người phân chia thành các đẳng cấp là chuyện tất nhiên, như thế thì xã hội mới có trật tự.

Người cao quý phải tự giác về sự cao quý của mình, tương tự người thấp kém cũng phải tự biết thân phận.

Vân Sơ tất nhiên có quan điểm khác, nhưng chuyện này y giấu kín, ngay cả với hai người bằng hữu thân thiết nhất cũng không lộ ra.

Lý tưởng của y à, đó là nếu một ngày Đại Đường hoàng đế Lý Trị mặc áo bông rách, ngồi dưới mặt trời bắt chấy mà vẫn có thể chỉ huy thiên quân vạn mã, Vân Sơ mới cam tâm tình nguyện làm bộ hạ của hắn.

Hai người ngồi cùng nhau bắt chấy, ném vào miệng vui vẻ cắn tách một cái coi như phần thưởng, y sẽ hoàn toàn mở lòng với hắn.

Rồi ngày hôm đó Lý Trí nắm tay người gánh phân ở Trường An, cười nói, chúng ta chỉ có phân công khác nhau, không phân sang hèn. Khi đó Vân Sơ thấy mình có thực sự vì Lý Trị mà dốc hết tâm huyết cũng không tiếc gì.

Dù đó là ký ức lịch sử xa xôi, nhưng với Vân Sơ, đó là chuyện từng tồn tại, đó là tầm cao mà y hướng tới.

Còn Vân Sơ bây giờ chỉ muốn kiến thiết Trường An, rảnh rỗi xem trò vui, nếu ngứa tay quá thì y ra mặt làm cục diện càng loạn hơn, khiến chuyện càng khó hiểu hơn.

Cho nên mỗi ngày Vân Sơ bất kể là đi làm hay là về nhà đều dựng lỗ tai lên, nỗ lực nghe ngóng nhất cử nhất động với huân quý hào môn trong thành.
Bình Luận (0)
Comment