Q6 - Chương 129: Chưa gì đã có kẻ muốn giành thịt.
Q6 - Chương 129: Chưa gì đã có kẻ muốn giành thịt.Q6 - Chương 129: Chưa gì đã có kẻ muốn giành thịt.
Cũng ngày mùng 8 đó, Vân Sơ giải trừ phong tỏa Trường An, vì Đại lý tự không tìm ra manh mối những kể tập kích thiên sứ, giết chết huân quý, mà Trường An lại sắp bước vào lễ ăn mừng lớn chưa từng có, tiếp tục đóng cổng thành không còn thích hợp.
Dân tráng rút đi rồi, vào Trường An đầu tiên là các loại vương cùng đủ kiểu sứ giả mà Vân Na đưa từ Tây Vực vê.
Nhân khẩu Tây Vực lúc này nhân khẩu đa dạng, có người da trắng mắt xám, có người tóc xoăn râu rậm, có người da đen răng trắng, cùng đủ kiểu màu tóc, màu mắt khác nhau.
Bọn họ vừa vào thành liền bị quang cảnh mà thời gian qua Vân Sơ ra sức chỉnh đốn lại làm sững sờ.
Hai mươi tư con trâu đầu được lau tới phát sáng lóa mắt, giữa con đường rộng thênh thang là hàng cây tùng thấp nhỏ dùng để phân cách, kéo dài tới tận tòa cung điện hùng vĩ ở xa.
Dọc hai bên Chu Tước đại nhai là kênh nước chảy róc rách, hàng cây cùng đại trạch viện tường đỏ ngói xanh, không gì không khoe ra sự phồn thịnh không gì sánh bằng của Trường An.
Một thương cổ tới từ Đông La Mã thốt lên, đây là thành của vạn tòa thành, bước đi trên con đường đó, không ít các vị vương muốn học tập nơi này, để quốc gia của mình cũng trở nên phồn vinh như thế.
Thế nên khi hai bên đường là những Hồ cơ xinh đẹp mặc tơ lụa của người Đường vẫy tay, những vị vương trí tuệ nhất sẽ cố gắng tìm kiếm Hồ cơ trong tộc, để thông qua họ, biết được tin tức xác thực nhất về Trường An.
Đáng tiếc, bọn họ hỏi không đúng người rồi, Hồ cơ ngoài ăn uống chơi bời còn có thể cho bọn họ biết cái gì được, thế nên họ được Hồ cơ bản tộc dẫn tới Nhà ăn lớn phường Tấn Xương, vì trong mắt rất nhiều Hồ cơ, nơi này là linh hồn của Trường An.
Mà hôm nay nhà ăn lớn phường Tấn Xương cũng mở cửa chỉ cho họ. Một con gấu khoang cực lớn kéo thân hình ục ¡ch đi vào nhà ăn lớn, ngồi trước mặt Vân Sơ, đồng thời dùng cái mông mỡ màng của mình suýt nữa đẩy luôn Ôn Nhu ra khỏi cái ghế dài.
Ôn Nhu đẩy luôn khay cơm của mình cho con gấu.
Vân Sơ hỏi:" Sao thế món cơm thịt cừu này do chính ta làm để chiêu đãi ngươi vất vả công cao đấy."
Ôn Nhu bực bội nói:" Cơm thịt cừu tất nhiên là ngon, nhưng mà ngươi dẫn ta tới ăn cơm với đám người Tây Vực toàn mùi cừu, không phải để hành hạ ta à?"
Vân Sơ thấy con gấu đã ăn hết cơm của Ôn Nhu, đang dùng ánh mắt tha thiết nhìn mình, chịu không thấu vẻ đáng thương đó, cũng đẩy khay cơm cho nó.
Tội nghiệp, mấy tháng qua phường Tấn Xương ít du khách, gấu đại gia thành ăn xin rồi, trước kia nó chỉ cần nằm ngửa bên đường, làm bộ đáng yêu là có người đút thức ăn vào mồm.
"Đừng chê họ chứ, bọn họ mang tới rất nhiều tiền, giúp chúng ta xây dựng cột đồng cao tới 147 thước, những người tốt như thế, dù trên người họ có mùi gì cũng là mùi thơm. Chúng ta nên gần gũi một chút."
Địch Nhân Kiệt vẫn ăn uống như thường:" Điều họ làm là điều chúng ta mong muốn, dùng lễ đối đãi với họ, đó là sự tôn trọng tối thiểu."
Hồng lư tự thiếu khanh Úy Trì Vãn vừa từ trong đống thổ vương chui ra, đuổi con gấu khoang tham ăn đi, chiếm chỗ của nó rồi thở dốc:" Nặng mùi quá, cái Nhà ăn lớn này của công gia sợ là sau này không dùng được nữa."
Vân Sơ thong thả nói:" Trên sáu thành thu nhập mậu dịch của Trường An tới từ Tây Vực, Trường An không thể thiếu họ, các vị không chịu nổi, ta không ép."
Úy Trì Vấn đã xác nhận rồi, những người này đúng là muốn dựng một cái cột đồng hai trăm vạn cân ở Trường An, thế nên thần sắc nghiêm túc nói:" Miếng thịt mỡ này Trường An không thể ăn một mình."
"Ta biết thế nào cũng có kẻ tới tranh giành mà." Ôn Nhu nói thẳng:" Đừng hòng mang Thiên Xu về Lạc Dương." Úy Trì Vấn cũng không che giấu:" Gây dựng lại sở giao dịch mới là nhiệm vụ trọng yếu của các vị mà, không nên phân tâm vì việc này chứ, đây không phải là chuyện nhỏ đâu."
Địch Nhân Kiệt tiếp lời:" Chính vì cần gây dựng lại sở giao dịch Trường An, cho nên tòa Thiên Xu này cũng phải dựng ở Trường An mới được, đây không phải là hai chuyện, mà là một."
Úy Trì Văn không ngốc:" Các vị định dùng số đồng này làm quỹ đảm bảo cho Sở giao dịch?"
Ôn Nhu miỉa mai:" Chẳng lẽ muốn bọn ta dùng tiền chất đống, để thuận tiện cho vị quý nhân nào đó không ai chọc vào được dùng xe chở đi à?"
Úy Trì Văn xua tay:" Ba vị đừng tranh luận với ta, ta chỉ là tiểu tốt đi trước dò đường, xác nhận tính chân thực của chuyện này thôi, đợi nhân vật lớn chủ trì đại sự tới, các vị đi tranh đoạt với ông ta. Các vị tranh được mới tính là có bản lĩnh."
Vân Sơ cau mày, với thế của y bây giờ, người khiến y phải ngán ngại không nhiều, một cái tên lập tức nảy ra trong đầu:" Thượng Quan Nghi à?"
Ôn Nhu giật mình hiển nhiên cũng thấy khả năng này rất cao:" Không đến mức đó chứ? Lúc Sở giao dịch sụp đổ cần triều đình can thiệp thì không ai hành động gì, giờ bọn ta vừa có chút khởi sắc liền nhảy vào tranh đoạt nay, Thượng Quan Nghi làm thế không phải quá khó coi à, trước nay ông ta coi trọng danh dự lắm mà?"
Úy Trì Vấn vốn là đường đệ của Khuy Cơ đại sư, tính ra cũng coi như có chút duyên phận với ba vị hòa thượng trước mặt, nhỏ giọng tiết lộ:" Ông ta tới Trường An lánh nạn đấy."
Địch Nhân Kiệt vừa đi xa một chuyến về, thời gian qua ít để ý triều chính, ngạc nhiên hỏi:" Đường đường tể tướng đương triều, ai ép được ông ta chạy tới Trường An lánh nạn? Nếu Lạc Dương không an toàn thì Trường An cũng chẳng an toàn."
Úy Trì Vấn nói nhỏ:" Ông ta đang thất thế trong cuộc tranh đấu với hoàng hậu, mà hoàng hậu thì không che giấu ý định giết ông ta, vì thế nếu ông ta chủ trì đại sự khiến muôn đời ghi nhớ này, vị thế ông ta chắc chắn sẽ tăng vọt rồi." Nói tới đó ông ta đứng lên vẫy tay với một Hồ vương, niềm nở đi qua chỗ đám quốc vương tới từ Tây Vực ăn uống, nhiệt tình trò chuyện.
Ôn Nhu nhìn theo Úy Trì Vãn một lúc mới quay sang nói với hai bằng hữu:" Xem ra không phải chỉ mình hoàng hậu muốn giết Thượng Quan Nhi đâu, Úy Trì gia không tốt đẹp gì, tới đây gây xích mích giữa chúng ta với Thượng Quan Nghi, chẳng thứ tử tế gì."
"Sở giao dịch còn chưa tái lập, bọn họ không biết nặng nhẹ nữa sao, tranh đấu, suốt ngày chỉ biết tranh đấu." Địch Nhân Kiệt tức giận, thế nhưng cũng tự biết mình tức giận là vô nghĩa, bản chất quan trường là như vậy, thở dài:" Loạn rồi, ta hi vọng đây là đại loạn cuối cùng của Trường An."