Q6 - Chương 130: Thời cơ tốt.
Q6 - Chương 130: Thời cơ tốt.Q6 - Chương 130: Thời cơ tốt.
Nhìn bề ngoài Trường An mấy ngày này người ngựa tấp nập, khách thương ra vào, tựa hồ đã khôi phục lại sự phồn hoa bề ngoài, kỳ thực chỉ là lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài thôi.
Biểu hiện rõ nhất là thức ăn ở Nhà ăn lớn lần đầu tiên không thể tiêu thụ hết.
Mặc dù lượng thức ăn chế biến chỉ bằng hai phần ba so với năm ngoái, vậy mà không hết, cho thấy sức mua ở Trường An đã sụt giảm.
Vân Sơ lấy một miếng thịt trâu từ trong cái sọt cực lớn nếm thử, mùi vị vẫn như cũ.
Đại chưởng quầy Nhà ăn lớn đi theo sau, cẩn thận giải thích:" Lượng khách không kém là bao, phàm là người muốn ăn thịt, còn ăn được thịt thì đều tới rồi, chỉ là nhà năm ngoái có thể mua năm sáu cân, năm nay chỉ mua một hai cân."
"Nếu hôm nay không có những người ở Tây Vực tới, chắc chắn còn dư nhiều hơn."
Ôn Nhu lúc nãy ở đại sảnh chẳng ăn được gì, bây giờ cũng xé một miếng thịt cho vào miệng:" Lượng người tới chợ Tây ít hơn ba thành, thuế so với cùng kỳ giảm mất sáu thành. Ta hỏi thuế lại thuế từ tơ lụa, vàng bạc đồng, đồ gốm, trà, rượu, đường, y phục may sẵn giảm đi rất nhiều. Ngược lại muối, lương thực, vải gai lại bán tốt hơn."
"Bây giờ huyện Trường An từ trên xuống dưới đều hi vọng thương đội đường dài có thể mang đi nhiều hàng hóa hơn."
"Với lại chúng ta xuất đi đều là hàng hóa, thu về đa phần là vàng, bạc, bảo thạch không có mấy tác dụng. Cho dù có được dược liệu, hương liệu không tệ, nhưng tổng thể mà nói chúng ta tiếp tục làm mậu dịch đường dài là lỗ vốn."
"Thứ chúng ta cần nhất là đồng, sắt, lương thực, dầu hỏa, nhưng chi phí vận chuyển những thứ này quá cao. Cho nên ta thấy tạm thời chẳng có hi vọng gì đâu, đà đi xuống này phải mất ba tới năm năm mới xoay chuyển được."
Vân Sơ ăn hết miếng thịt trâu, rửa tay ở máng nước nói:" Vậy thì bắt đầu khai phát thành nam đi." Địch Nhân Kiệt ăn chưa đủ, còn dùng khăn tay gói thịt trâu cho vào ống tay áo:" Ngươi lại dùng chiêu cũ, muốn thúc đẩy ngành nghề liên quan tới xây dựng sao? Không tính Khúc Giang, phía nam gồm có mười bảy phường cơ đấy, chỉ phí rất lớn, mà giá trị nhà nơi đó xưa nay thấp nhất Trường An."
Vân Sơ giang tay:" Biết làm sao, bây giờ chỉ có nhà đất là khiến bách tính bấp chấp bỏ tiền thôi, phải làm thị trường sôi động trở lại."
Ôn nhu phủ quyết:" Khi chưa lấp được cái hố ở Sở giao dịch, ta không đồng ý tạo ra cái hố mới ở thành nam. Hai nhà Vi, Đỗ nắm lượng lớn đất đai ở thành nam, bọn chúng nhất định sẽ cản trở, chỉ cần mắc kẹt đoạn nào đó sẽ rất phiền."
"Bây giờ lòng tin ở Trường An xuống thấp, thương cổ không yên tâm đợi tới khi xây dựng nhà xong mới thu hồi chi phí đâu."
"Chúng ta mấy năm qua tranh đấu, đàm phán với hai nhà Vi, Đỗ cũng đâu đi tới kết quả gì."
Vân Sơ gật đầu:" Ta biết, không phải lần này còn có Chu Hưng à?"
Ôn Nhu cau mày:" Ngươi tin tưởng Chu Hưng quá nhỉ?"
"Không tin không được, đi theo ta..."
Thế là Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt lần nữa nối nhau đi thăm Chu Hưng.
Phải nói năng lực phục hồi của tên này quá thần kỳ, thái y nói hắn phải nằm trên giường một tháng, trong vòng ba tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vậy mà hắn nằm chưa tới năm ngày đã bò dậy bắt người.
Lần này gặp lại trên bàn đặt một vò rượu, ngửi mùi một cái là nhận ra thuốc sát trùng.
Người treo trên giá không phải là Bùi Liêm trắng trẻo èo uột nữa, thay vào đó là tráng hán râu ria xôm xoàm, hơn nữa còn vai u thịt bắp, toàn thân ch¡i chít vết thương nhỏ, như vảy cá, cắt xong dùng keo bóng cá dính lại, không phải lăng trì mà còn quá lăng trì.
"Người này là Đỗ Thẩm, đường chất của Đỗ Chính Huyền trưởng sử của Dự Chương vương Lý Đản." Chu Hưng giới thiệu:
"Có liên quan tới Đỗ Chính Luân sao?"
"Đúng thế, là huynh trưởng Đỗ Chính Luân chết trong cuộc tranh đấu với Lý Nghĩa Phù."
Vân Sơ gật gù nhìn Đỗ Thẩm:" Người này liên quan gì tới Bùi Liêm?"
Chu Hưng hỏi lại:" Chẳng lẽ quân hầu không biết Dự Chương vương và Thư vương có quan hệ gì à?”
Vân Sơ không biết thật, tới giờ y vẫn chẳng hứng thú quan tâm tới đám hoàng tộc nhiều như biển đó, nhìn sang Ôn Nhu, Ôn Nhu ho khẽ:" Lý Đản là nhi tử của Thư vương Lý Nguyên Danh."
Chu Hưng tiếp tục nói:" Vào ngày mười tám tháng năm năm Hiển Khánh thứ ba, Bùi Liêm và Đỗ Chính Hiền từ biệt nhau ở Bá Kiều. Bùi Liêm bẻ cành liễu gài vào vạt áo Đỗ Chính Huyền, nói: Hận không thể cùng ngài phục vụ Thư vương."
"Câu này có vấn đề sao?"
"Quân hầu, phải đặt câu nói này vào bối cảnh khi đó, ngự sử đàn hặc Thư vương mưu phản, lúc đó ai cũng tránh xa, Bùi Liêm vì sao còn sán tới, nói lời như thế? Khi đó Bùi Liêm bị bệ hạ đuổi khỏi xa mã giám, hắn không hối lỗi, còn oán hận, nghe nói Thư vương chuẩn bị tạo phản, hận không thể ở dưới quyền Thư vương, tham gia tạo phản."
"Vừa rồi hạ quan thẩm vấn mới biết, Đỗ Chính Huyền ở phủ Dự Chương vương một tay che trời, ngầm có liên lạc với chiết trùng phủ Thanh Châu, Hoạt Châu nơi Thư vương từng làm thứ sử:
"Ra là vậy đấy." Vân Sơ tặc lưỡi, tuy về sau nói Thư vương thanh bạch, bị người ta hãm hại, nhưng Bùi Liêm và Đỗ Chính Huyền không thể coi là thanh bạch được
Chu Hưng chắp tay:" Ba vị ngồi đợi chút, hạ quan dẫn người đi lục soát phủ Đỗ Chính Huyền, hẳn sẽ mau chóng có kết quả thôi."
Ba người nhìn Chu Hưng tập tễnh rời đi, mỗi bước chân đều có vẻ khó nhọc, không biết nói sao về con người này nữa, nếu đợi thêm vài năm người này có vây cánh, không ai dám xem nhẹ được.
Ôn Nhu nói:" Phủ Đỗ Chính Huyền ở phường Xương Minh gần An Hóa Môn, quản gia nhà ông ta giống quản gia nhà ngươi, đều làm phường chính, cái khác ta không rõ chứ Đỗ Chính Huyền bị chụp cho cái tội danh mưu phản, người Đỗ thị ở phường Xương Minh khó thoát."
"Nếu như thế ngươi chỉ cần cải tạo thanh nam ở phương Xương Minh sẽ rất thuận lợi."
Vân Sơ hỏi Địch Nhân Kiệt:" Ngươi thấy sao?"
Địch Nhân Kiệt mặt đanh lại, hiển nhiên cách tra án của Chu Hưng đi ngược lại rất nhiều nguyên tắc của hắn, giận dữ nói:" Ta còn thấy thế nào được, người ta là hình bộ thị lang, quan chức lớn hơn ta, trong tay có hoàng lệnh. Ta mà nói thừa một câu, tên này dám kéo ta vào vụ án này."
Vân Sơ vỗ vai hắn an ủi:" Từ khi Chu Hưng bị ám sát suýt chết, ý chỉ phía Lạc Dương gửi tới, không chỉ cho hắn điều động nhân thủ của Bách ky ti, mà cả Hoa Lang Đồ nữa."
"Chuyện của họ, chúng ta không nên xen vào, nhất định đừng bị hắn cắn trúng, nếu không phiền đấy."
"Thế thì đưa ra kế hoạch cải tạo thành nam thôi, có Đỗ Chính Huyền làm gương, ta nghĩ không ai dám đối đầu với chúng ta đâu." Ôn Nhu cũng vỗ vai Địch Nhân Kiệt:" Coi như Đỗ Chính Huyền chết cũng đáng, chết cả nhà hắn, tạo phúc toàn bộ khu thành nam, coi như chuyện tốt."
Địch Nhân Kiệt nghe thấy Đỗ Thẩm vừa bán đứng thúc bá của mình rên rỉ thống khổ, trước khi hắn kịp cầu cứu bọn họ, kéo hai bằng hữu rời đi.
Men theo lối đi hơn trăm mét ra ngoài liền tới Chợ Đông, hôm nay là mùng 9, phụ nhân trong thành ra ngoài mua sắm đồ chuẩn bị Nguyên Tiêu, đây vốn là ngày mua bán tấp nập nhất trong năm.
Đáng tiếc đứng giữa đường nhìn quanh, bình thường nữ tử Đại Đường thích ra đường tranh sắc khoe dáng, tựa hồ đều biến thành phụ nhân tốt đoan trang thục nữ, không thấy đâu cả. Ba người đi nửa con đường mới thấy một nữ tử xinh đẹp đáng để người ta nhìn.