Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1361 - Q6 - Chương 131: Uống Rượu Phân Thiên Hạ.

Q6 - Chương 131: Uống rượu phân thiên hạ. Q6 - Chương 131: Uống rượu phân thiên hạ.Q6 - Chương 131: Uống rượu phân thiên hạ.

Ba cái đầu trọc đồng loạt xoay theo bước chân của phụ nhân xinh đẹp kia, tức thì có tên gia đỉnh vóc người hùng tráng, gương mặt hung dữ xông tới, giơ nắm đấm lên.

"Bọn phóng đáng kia, chạy đâu?"

Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt kệ hắn quát tháo cứ chạy thục mạng.

Nếu đứng lại đánh nhau với gia định của người ta thì chỉ mai thôi, thanh danh của ba người thối hoắc luôn, vì thế chẳng ai bảo ai đều ra sức chạy.

Người ta sở dĩ dẫn gia đỉnh hung hãn như vậy đi ra đường là vì dụ dỗ thứ phóng đáng tới rồi đập cho một trận.

Phàm là nữ tử có hành vi này, nhất định là hôm qua bị bọn phóng đãng làm nhục ở gần đây, nhưng không nhìn rõ mặt, cho nên muốn tóm bừa một tên phóng đáng nào đó đánh một trận xả giận.

Dù sao bọn phóng đãng thiên hạ đều cùng một nhà, đúng không?

Cả ba đều là loại thông minh tuyệt đỉnh, tích tắc thấy hành động của tên một cái là chạy nhiệt tình. Chỉ là Ôn đại nhân phong lưu tiêu sái hận lắm, sau khi chạy qua chỗ rẽ, nấp sau một sạp hàng, nhìn không thấy tên gia đỉnh kia đuổi nữa, liền chửi um lên:" Mắt chó nào của chúng nhìn chúng ta thành thứ phóng đãng chứ?"

Địch Nhân Kiệt vừa thở vừa đáp:" Áo gấm, đầu trọc, lại nhìn chằm chằm vào nương tử nhà người ta, không phải phóng đãng là gì? Ngươi đợi mà xem, mai giữa đám phụ nhân cũng có tin đồn, cẩn thận ba tên phóng đãng trọc đầu phóng đáng rình rập nữ nhân trên đường."

Ôn Nhu nghiến răng:" Lão tử phen này nhảy xuống Hoàng Hà không rửa được tiếng nhơ rồi."

Vân Sơ nhìn quanh hỏi Địch Nhân Kiệt:" Chuyện này ắt có nguồn cơn, phải có bọn phóng đãng ở đây, ngươi nói xem ở đâu?"

Địch Nhân Kiệt chỉ một cái ngõ cách đó không xa:" Tám phần là ngõ đó." Vân Sơ nhìn theo:" Rất khả nghi, đi qua ngõ đó là phường Bình Khang, đúng là chỗ thích hợp cho bọn phóng đãng tụ tập. Giờ thời buổi khó khăn, bọn phóng đãng không có tiền tới phường Bình Khang, nên ra đường trêu ghẹo phụ nhân nhà lành."

Nói rồi sải bước đi vào cái ngõ đó.

Ôn Nhu quay đầu nhìn Địch Nhân Kiệt:" Ngươi không đi theo à?"

Địch Nhân Kiệt lườm hắn:" Sao ngươi không đi đi?"

"Đi làm gì, trên đời này phái lão bà mình đi làm mồi nhử chỉ có tên Bùi Hành Kiệm chứ ai vào đây được. Nhưng mà nên phái Công Tôn Đại Nương chứ, mang tiếng cũng đáng." Ôn Nhu làu bàu:" Phái đại lão bà làm gì."

Địch Nhân Kiệt tiếc nuối:" Đúng thế... Ngươi không biết, năm đó là lúc Công Tôn Đại Nương xinh đẹp nhất, phóng túng nhất ... Vân Sơ quất một roi, xé toạc áo bào của nàng, bên trong nàng không mặc gì cả ... ta thấy nữ tử khỏa thân giữa đường không ổn, đem áo bào cởi ra đưa cho nàng, nàng không cần, còn đá ta ... Chậc chậc cú đá đó thực sự là gom hết cái đẹp thiên hạ vào khoảnh khắc ..."

Ôn Nhu hai tay đấm vào nhau hét lên:" Không chơi với các ngươi sớm, lỡ mất bao cảnh đẹp."

Lại nói Vân Sơ đi vào cái ngõ dài mới nhận ra mình bất cẩn rồi, nếu bị tập kích thì không dễ kháng cự.

Có điều Bùi Hành Kiệm sở dĩ chọn nơi này, mục đích cũng là để xem xem bọn họ có ý đề phòng hắn không, nếu Vân Sơ tới, chứng minh y tin tưởng Bùi Hành Kiệm, đồng thời cũng chứng minh, không có ý hại Bùi Hành Kiệm.

Còn nếu y không vào hoặc dẫn một đám người vào, vậy thì nhiều chuyện phải tính lại, nói không chừng sự kiện tập kích người của huân quý hôm đó, Vân Sơ sẽ bị đưa vào danh sách hung thủ để điều tra.

Thoáng cái đầu óc Vân Sơ xoay chuyển vô số ý nghĩ, vì thế tiếp tục bước tới.

Trong ngõ không xảy ra chuyện gì, Vân Sơ đi xuyên qua ngõ mới phát hiện bên trái có một tiểu viện để mở, đứng ngoài là thanh tiểu tỳ, trẻ trung xinh xắn, thấy Vân Sơ liền thi lễ:" Chủ nhân nhà nô tỳ đang đợi công gia." Viện tử không lớn, đi qua con đường nhỏ che khuất bới hàng trúc liền thấy Bùi Hành Kiệm mặc trang phục thoải mái ở nhà, ngồi sau một cái bàn, trên bàn đã bày sẵn rượu thịt, từ xa vẫy tay với Vân Sơ:" Rửa tay đi, lát nữa cơm nước nguội mất."

Vân Sơ lấy nước từ đầu thú chảy ra để rưa tay, nhận lấy khăn lông từ thanh y tiểu tỳ, ngồi xuống đối diện với Bùi Hành Kiệm:" Gần đây ngươi mất mặt quá đấy."

Bùi Hành Kiệm rót rượu cho Vân Sơ:" Thân thể nàng bị ngươi nhìn thấy hết rồi, biểu diễn kiếm vũ cho ngươi có là gì."

"Chẳng hiểu ngươi nói gì." Chuyện năm xưa dù thế nào Vân Sơ cũng không nhận:" Công Tôn Đại Nương biểu diễn cho ta một điệu kiếm vũ, ta tặng nàng khúc Thương Tiến Tửu, nàng là người có lãi. Ta đang nói tới Khố Địch, ngươi làm thế là sỉ nhục nàng."

Bùi Hành Kiệm nâng chén uống cạn trước:" Ta không ở nhà, nàng tự ý chủ trương làm chuyện ngu xuẩn, khiến ta bây giờ vô cùng bị động, không thể không trừng phạt."

Lần này tới lượt Vân Sơ rót rượu cho Bùi Hành Kiệm:" Nữ nhân mà, phạm lỗi gì xử lý trong nhà là xong, sao bắt nàng ra ngoài xuất đầu lộ diện làm chuyện mất mặt."

"Chuyện qua rồi, không truy cứu nữa. Cạn!"

"Đúng thế, cuộc sống mà, chỉ cần con người không quá tệ, đôi khi hồ đồ cho qua mới sống tốt được."

Uống hết bầu rượu, hai người còn chưa ăn miếng nào, nhưng coi như hiểu lầm được giải trừ.

"Lần này ngươi lợi hại quá rồi, binh bộ thượng thư, nghe nói còn kiêm kiểm giáo lại bộ thượng thư, tuyển vào văn học quán, sau này vào Lăng Yên Các là chuyện tất nhiên, bội phục."

Bùi Hành Kiệm xua tay, hắn một lòng leo lên, đến khi đạt được vị trí nong muốn, lại không thỏa mãn như tưởng tượng, còn chút gì đó lấn cấn trong lòng, đó chính là vì người trước mặt đây:" Ngươi thực sự định nhốt mình cả đời ở Trường An đấy à?"

Vân Sơ ung dung rót rượu cho mình:" Đâu phải ngươi không biết ta yêu tòa thành này thế nào." "Nguyên nhân nào khiến ngươi yêu Trường An như vậy?"

"Nhiều lắm, chủ yếu là khi chết được chôn vĩnh viễn ở nơi này, muốn mộ ta được bách tính Trường An trân trọng bảo vệ, nghìn năm sau vẫn còn đó."

Bùi Hành Kiệm không thấy lý do này thuyết phục:" Thiên hạ rộng lớn, ngươi không định ra ngoài xem à?”

"Ta từ Tây Vực về, đã nhìn quá đủ trời xanh, mây trắng, thảo nguyên, sa mạc, hoang mạc rồi, giờ chẳng muốn đi đâu nữa, ở lại đây lười nhác nhìn hoa nở hoa rụng trong một khoảnh sân nhỏ là đủ."

"Được, vậy phàm là chuyện ở Trường An, ta sẽ hỏi ngươi trước."

Vân Sơ nâng chén cụng với hắn:" Phàm là chuyện ngoài Trường An ta hỏi ngươi, có điều chúng ta phân chia thiên hạ thế này, không cần hỏi thái độ của bệ hạ sao?"

Bùi Hành Kiệm hạ thấp giọng xuống:" Trên đường từ Thái Sơn về, phong tật của bệ hạ phát tác, mất trái đã không thấy gì nữa."
Bình Luận (0)
Comment