Q6 - Chương 132: Xoay chuyển liên hồi.
Q6 - Chương 132: Xoay chuyển liên hồi.Q6 - Chương 132: Xoay chuyển liên hồi.
Một mắt của hoàng đế mù rồi sao? Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, Vân Sơ chưa từng nghe nói chuyện này:" Chẳng lẽ thái tử cũng không biết?"
Bùi Hành Kiệm khẽ lắc đầu:" Không rõ nữa, trước ta chỉ có hoàng hậu biết thôi, ta về kinh bệ kiến mới phát hiện ra chuyện này."
"Có lẽ đây là lý do đám rắn chuột dám hoành hành ở Trường An đấy à?" Vân Sơ trầm ngâm:
"Nói tới chuyện này, ngươi làm ta bất ngờ đấy, trước kia Tiết Nhân Quý lĩnh chỉ giết người ở Trường An, ngươi đơn thương độc mã kháng chỉ, thiếu chút nữa đánh nhau với hắn một trận cơ mà." Tiết Nhân Quý nghi hoặc:" Sao lần này không thấy ngươi có phản ứng gì, cứ vậy ngươi giết ta, ta giết ngươi, sớm muộn cũng gây đại họa kinh thiên."
"Ngoài ra ngươi cũng phải ước thúc Chu Hưng đi chứ, sao để hắn tùy tiện gây oan ngục ở Trường An như thế?"
"Rất nhiều người nghĩ như ngươi, đang đợi Nhị Bách Ngũ này nhảy ra, sao có thể để chúng thỏa mãn được, mặc xác chúng chó cắn chó, miễn đừng ảnh hưởng việc của ta là được." Vân Sơ dửng dưng:" Với lại chẳng phải Chu Hưng đang chỉnh đốn trật tự ở Trường An đấy à, ta tham dự làm gì nữa."
"Phải rồi gần đây ta có kế hoạch cải tạo phòng ốc cũ ở nam thành, có muốn tham gia không? Một khi thành công, kiếm lại gia sản ngươi ném vào Sở giao dịch không khó."
"Bảo sao ngươi khoanh tay ngồi nhìn!" Bùi Hành Kiệm than:" Té ra Chu Hưng làm hết chuyện ác cho ngươi rồi."
"Chỉ cần ai giúp ta giết hết đám đại hộ đáng chết đó ta đều hoan nghênh, không cần bỏ tiền, thế nào, hứng thú không?" Vân Sơ mời chào:
"Không chơi!" Bùi Hành Kiệm lắc đầu:" Ta không hứng thú với tiền tài, ta chỉ muốn làm tể tướng, ta không muốn mạo hiểm đắc tội với cả một đám người như vậy."
Vân Sơ đứng dậy:" Biết ngay ngươi là tên đầu voi đuôi chuột mà, trước đó hùng hồn mở mồm phân chia thiên hạ với ta, đến khi cần làm thật thì ngoài châu ngọc, trong thối nát, làm người ta thất vọng."
Bùi Hành Kiệm chẳng để ý lời mỉa mai của Vân Sơ, chỉ thức ăn đầy bàn:" Chưa ăn gì đã đi à?"
"Khỏi ăn, ăn vào khen ngon một câu, ngươi thuận thế tặng luôn người làm món ăn cho ta thì sao?" Vân Sơ vừa nói vừa đi, việc đã xong, chẳng cần tốn thêm thời gian ở đây nữa:
Nhìn theo bóng lưng Vân Sơ đi xa hồi lâu, Bùi Hành Kiệm thở dài rồi quay về phòng nói:" Ta có ý tác thành cho nàng, người ta lại không nhận.”
Công Tôn Đại Nương đi ra, tay run run chỉ mặt Bùi Hành Kiệm:" Vô sỉ!"
Bùi Hành Kiệm mân mê chén rượu trong tay:" Trái tim nàng đã không còn hướng về phía ta nữa, cố giữ nàng lại chỉ khiến nàng đau lòng thôi, chẳng thà trực tiếp chút, tặng nàng cho Vân Sơ. Còn về phần lễ pháp, trước kia chúng ta còn trẻ, đã bao giờ để ý tới thứ đó chưa?”
"Cuộc đời ngắn ngủi, chớp mắt đã qua, truy cầu sướng khoái, thống khoái mới là việc đại trượng phu nên làm. Năng xưa nàng sở dĩ coi trọng ta, chẳng phải vì điểm đó sao?"
"Công Tôn Đại Nương, nói thật nhé, nàng cũng quá xem thường Bùi Hành Kiệm này rồi."
Vân Sơ vừa từ ngõ nhỏ đi ra, thấy Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu đang thập thò đợi mình, vội vàng giục:" Đi mau, đi mau đừng để bị người ta bắt được."
Ôn Nhu chạy theo trêu:" Sao thế Bùi Hành Kiệm định đem lão bà tặng ngươi đấy à?
" Đúng là có chuyện đó, nhưng còn chuyện lớn nữa, mắt trái của bệ hạ mù rồi."
Địch Nhân Kiệt sững người, kêu lên:" Thôi xong rồi."
Con rồng dù nằm im cũng vốn đã nguy hiểm rồi, giờ lại là con rông mù mắt thì còn đáng sợ tới mức nào? Tiếng kêu của Địch Nhân Kiệt rất nhiều hàm ý, một là kế hoạch kiềm chế đế hậu của họ vậy là chết yểu rồi, ai dại chọc vào con rồng đang bất an chứ, hơn nữa hoàng đế trong tình trạng này, e là về sau chuyện còn loạn hơn nữa.
Hiện giờ Chu Hưng cứ hai ngày lại bắt một con cháu thế gia vào địa lao, hiệu suất kinh người. Nghe Nhạn Cửu báo cáo, tên đó ho ra máu rồi, vậy mà vẫn không ngừng phá án, chỉ có người vào chứ không có người ra.
Sau địa lao huyện Vạn Niên có một cái lò đốt xác, nơi đó vốn chuẩn bị dự phòng khi trong thành phát sinh đại dịch, trước giờ chưa dùng tới, từ khi Chu Hưng đến, suốt ngày khói đen cuồn cuộn.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, địa lao huyện Vạn Niên với huân quý, thế gia, hào môn Trường An mà nói không khác nào địa ngục.
Đám người thế gia trước kia hận chết Vân Sơ, tìm đủ cách đẩy y đi thì giờ thông qua mọi quan hệ tới nhà, xin y ngăn Chu Hưng lại. Bất kể là ai tới, Vân Sơ chỉ có một câu trả lời, người ta là thiên sứ hoàng đế phái tới y chẳng làm gì, huống hồ y còn bận gây dựng lại Sở giao dịch, chuyện này làm không thành y cũng mất đâu, không rảnh lo chuyện khác.
Tằng Phúc dẫn Triệu chưởng quầy tới bẩm báo, nói hiện giờ trên thị trường về cơ bản không còn chứng từ giao dịch để lưu thông mua bán nữa.
Tức là chứng từ giao dịch còn lại hiện đều bị người khác nắm trong tay, không định tung ra, bọn họ đợi thời hạn bàn giao cuối cùng vào tháng tư năm nay.
Tằng Phúc nói:" Huyện tôn, chúng ta còn chưa lấy được sáu phần chứng từ như kỳ vọng, hiện mới chỉ gần năm thành, con số này chưa đủ để chúng ta thành chủ nhân tuyệt đối của sở giao dịch."
Vân Sơ lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp chứng từ:" Thêm vào chừng này hẳn là hơn năm thành, nếu được các ngươi ngầm mua lấy với giá trần đi."
Triệu chưởng quầy lấy ngay ra một bàn tính nhỏ tính toán trong công giải của Vân Sơ bắt đầu tính toán. Mới đầu Sở giao dịch sập rồi, không ai tin có thể gây dựng lại, đua nhau bán ra chứng từ trong tay. Nhưng sau đó thương đội lũ lượt kéo tới Trường An, khả năng Sở giao dịch gây dựng gần như chắc chắn, số chứng từ bắt đầu có giá rồi. Tằng Phúc khó xử nói:" Trước đó chúng ta bỏ giá thấp mua chứng từ, giờ gây phán ứng không tốt, người bán ra với giá thấp đó ngày ngày tới Sở giao dịch gây rối, muốn mua lại theo giá cũ."
"Bọn thuộc hạ tất nhiên là không đồng ý, đám người đó không dám tới chỗ huyện tôn gây chuyện, nhưng bao vây đại sảnh giao dịch, còn nói bọn thuốc hạ là đám vô lương tâm, cố tình làm sập sở giao dịch để cướp tiền của bọn họ."
"Hôm qua có một tên càng nói càng kích động, không ngờ leo lên nóc đại sảnh nhảy lầu tự tử. Hiện giờ thương cổ Tây Vực tới rất đông, bọn họ cứ tiếp tục lan truyền tin đồn thế này, sợ là dọa người ta chạy mất."
Đây đúng là vấn đề, tuy biết đám người đó giở trò ăn vạ, nhưng không xử lý, đúng là rất phiền, lại mở ngăn kéo lấy ra một bản văn thư:" Dán lên bảng cáo thị, để bách tính biết, ai mới là tội nhân kéo sập sở giao dịch."
Thẩm Như nhận lấy văn thư xem nhanh:" Huyện tôn muốn chĩa mũi giáo vào Ung vương Hiền và đại thương cổ rút tiền trong đó?"
Vân Sơ lệnh:" Chuyện này được Địch thiếu khanh của Đại lý tự tra rõ ràng, nguồn cơn đầy đủ, nếu đám người kia vẫn cứ muốn đổ cho chúng ta thì sai người bất lương dùng roi đuổi đi."
Về chuyện này Thẩm Như có ý kiến:" Huyện tôn trước nay quá rộng rãi với đám thương cổ rồi, khiến bọn chúng quên mất bản thân là tiện tịch. Theo huyện tôn kiếm được tiền vài năm, giờ dám đòi hỏi, nên mạnh tay xử lý."
Đối với đề xuất này của Thẩm Như, Vân Sơ không bình luận gì, y định vị Trường An là một tòa thành thương nghiệp, trong tòa thành ấy, thương cổ mới là chủ nhân chân chính.
Thương cổ bị chèn ép hàng trăm năm rồi, không dễ dáng gì bồi dưỡng ít can đảm, lúc này mà dập tắt nó, sau này muốn dùng thương cổ thì khó lắm. Dù sao một đám người không có lá gan thì trông cậy được vào chuyện gì chứ.
Mặc dù trước kia người đường phố có tin đồn Ung vương Hiền gây ra thảm họa ở Trường An, nhưng chuyện mới dừng lại là lời truyền miệng vậy thôi. Lần này quan phủ đưa ra cáo thị đáng hoàng, tính chất sự việc khác hẳn. Trường An lại lần nữa sục sôi. ebookshop.vn