Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1364 - Q6 - Chương 134: Lần Cuối Làm Sư Phụ.

Q6 - Chương 134: Lần cuối làm sư phụ. Q6 - Chương 134: Lần cuối làm sư phụ.Q6 - Chương 134: Lần cuối làm sư phụ.

Nhũ danh của Vân Na tên là Hàn Sơn Nhi, cái tên này cùng một mạch với Mỹ Ngọc Nhi của Vân Cẩn, Thải Vân Nương của Vân Cẩm, Tiểu Điểu Nhi của Vân Loan.

Nhũ danh này do Vân Sơ đặt.

Ở Tây Vực, cứ ngọn núi nào cao một chút đều trắng phau phau, mà ký ức khắc sâu nhất của Vân Sơ là giá lạnh và cơn đói tới cồn cào ruột gan.

Thời gian có hạn thát mà ăn là số ít, ăn số ít chế phẩm sữa với cỏ, rêu mới là chuyện bình thường.

Tắc Lai Mã và Vân Na thì lại là thứ phàm ăn, ăn bao nhiêu cũng không đủ. Vân Na hồi bé chưa hiểu chuyện, kêu đói suốt ngày. Nên trong mùa đông băng tuyết bao phủ, thức ăn thiếu thốn, Vân Sơ thương muội muội, không đành lòng nghe tiếng khóc vì đói của muội muội, phải liên tục chạy khắp nơi...

Mùa xuân tới hồ Trách Mãnh rất muộn, Vân Sơ còn nhỏ chẳng thể làm gì khi băng dày cả thước, dù y biết rất rõ chỉ cần đục một cái lỗ, có thể câu cá ăn mãi không hết, y vẫn chẳng thể làm gì.

Vân Sơ thử rồi, y dùng suốt cả ngày đục cái lỗ băng sâu gần hai thước, chỉ cần một tối thôi, gió thỏi tuyết tới, sau đó sương lạnh sẽ khiến cái hố đó bị lấp bằng, đông cứng chắc hơn trước.

Trên mặt hồ trắng mênh mông, một thiếu niên người Tắc gây gò, nhét hai tay lạnh tới không còn tri giác vào quần, vừa nhảy vừa chửi hết thảy mọi thứ xung quanh.

Vân Sơ giật mình từ trong mơ thức dậy, định thần mất một lúc mới nhớ ra đó là chuyện hai mươi năm trước rồi, từ khi Vân Na trở về, y cứ hay mơ thấy chuyện xưa. Vỗ má mấy cái cho tỉnh táo liền nhìn thấy Vân Loan chổng mông nằm ngủ giữa y và Ngu Tu Dung, sờ thử cái mông của nó, quả nhiên là trống không. Xem ra thằng bé này đái dầm, cho nên mới từ bên trong chạy tới giường của họ ngủ.

Ngu Tu Dung kéo nó vào trong chăn của nàng, chỉ chốc lát hai mẹ con ngủ say.

Nhìn đồng hồ cát, đây là giờ y phải đi thăm chuồng cừu, sói thích tới bắt trộm cừu vào giờ này.

Chẳng ngủ được nữa, Vân Sơ dậy luôn, mở cửa ra liền thấy ánh trăng trải đầy sân, gió lạnh tới run người. Hai ngày nữa thôi là Tết Nguyên Tiêu rồi, trăng trên trời chỉ còn thiếu một góc nhỏ nữa là tròn.

Không có chuồng cừu để kiểm tra, Vân Sơ một mình đi quanh nhà, chợt phát hiện thư phòng của mình ở hậu hoa viên còn sáng, liền đi vào.

Lý Hoằng đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, phía trước là bồn lửa, tay cầm khúc gỗ dùng dao gọt. Khúc gỗ đã có hình dáng đại khái, có vẻ là thanh đao gỗ nho nhỏ.

Thấy sư phụ đi vào, Lý Hoằng cười nói:" Trời sáng là ta phải đi rồi, Vân Na nói Hàn Sơn Nương thích đao."

Vân Sơ gật đầu, cầm thanh đao gỗ đã vót xong bên cạnh lên, dùng giữa sắt chỉnh trang lại, cái đao này vừa ngắn vừa mập, không có góc nhọn, rất thích hợp cho trẻ con cầm trong tay chơi:" Một cái mắt của bệ hạ có vấn đề đấy."

Lý Hoằng ngẩng đầu lên:" Ta biết, lần trước thấy phụ hoàng hai lần muốn nắm tai con gấu lớn mà trượt là ta biết rồi."

Vân Sơ cố ý hỏi rất bình đạm:" Có ý định gì không?"

Lý Hoằng lắc đầu:" Không, đợi phụ hoàng an bài, phụ hoàng muốn phó thác đại sự thiên hạ cho ta thì ta nhận, nếu phụ hoàng chưa yên tâm vẫn muốn nắm giữ thiên hạ thì ta toàn lực giúp đỡ."

Vân Sơ thổi mùn gỗ trên thanh đao, tiếp tục giữa đao:" Lần này về mang theo Lý Tư."

Lý Hoằng dừng tay:" Sư phụ lo cái gì?"

Vân Sơ không giải thích:" Để nó đi theo bên cạnh người, chuyện ăn uống do Lý Tư kiểm nghiệm."

Lý Hoằng không trả lời, động tác vót gỗ ngày càng nhanh.

"Lương Anh ở Phong Lăng Độ mấy năm rồi, thời gian trước ta tới thăm hắn, hắn được mài rũa rồi, có thể dùng." "Tiêu Tự Nghiệp có vấn đề sao?"

Vân Sơ lấy vải lau thanh đao gỗ:" Lần trước Tiêu Tự Nghiệp đưa đám sư mẫu ngươi vê, có người bám theo sau, nhân số chừng 200, nhưng hắn không có phản ứng gì. Mới đầu tưởng hắn không phát hiện ra, nhưng về sau phát hiện, hắn lén đi gặp những kẻ đó.'

Lý Hoằng kinh hãi:" Là ai?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không biết, bởi vì những người đó chỉ đi theo sau, không lộ ra ác ý, thậm chí có thể nói là hộ tống sư mẫu ngươi về Trường An cũng được. Nhưng dù sao cũng là một nhân tố không xác định, cho nên đám Ân Nhị Hổ cố ý lộ diện để đám người đó biết bị phát hiện mà lui."

Lý Hoằng nhanh chóng bình tĩnh lại:" Sư phụ lo là người của phụ hoàng hoặc mẫu hậu ta à?”

" Ai cũng không quan trọng, vì họ không có hành động gì, cho nên về sau ta không truy cứu nữa, có điều Tiêu Tự Nghiệp thì không thể tin tưởng được nữa rồi, cho hắn một chức vụ không tệ, đuổi khỏi Đông cung đi."

"Trường An loạn, mọi người đều chú ý vào đây, nhưng kỳ thực Lạc Dương cũng nguy hiểm không kém đâu. Ngươi gánh trên vai trọng trách của rất nhiều người, bất kể cẩn thận thế nào cũng không quá."

" Tư Tư tính khí không tốt, cũng có phần do ta chiều hư, nhường nhịn nó một chút, ở mặt dùng độc, nó thực sự có thiên phú, lại được chân truyền của lão thần tiên ..." Vân Sơ dặn dò:

Lý Hoằng trâm mặc một hồi, đột ngột hỏi:" Sư phụ, có chuyện này ta nghĩ mãi không ra, Tư Tư hồi nhỏ ..."

Vân Sơ như hiểu hắn muốn hỏi gì, cắt lời ngay:" Tư Tư hồi nhỏ yếu ớt, gần như không thể nuôi được mới gửi cho lão thần tiên. Khi đó dịch bệnh ở Liêu Châu bùng phát, lão thần tiên không thể phân thân chiếu cố, thấy nhà ta biết chăm trẻ nhỏ, nên gửi nhờ, khi lão thần tiên về thì Tư Tư cũng quen ở đây, lại quyến luyến sư nương ngươi, nên không đi nữa." Lý Hoằng mím môi một lúc, nói:" Thứ dân Lý Trung và hoạn quan Vương Phục Thắng ý đồ mưu phản..."

Vân Sơ gạt đi:" Lý Trung không phải do mẫu hậu ngươi sinh ra."

"Năm Hiển Khánh thứ ba, Hứa vương Lý Hiếu hoăng, tuổi mới mười bốn, nghe nói là nôn ra máu mà chất."

"Lý Hiếu từ nhỏ đã nhiều bệnh."

"Kỷ vương Lý Thượng Kim bị trị tội ở Lễ Châu."

"Chẳng qua là bị mẫu thân hắn liên lụy mà thôi."

Lý Hoằng hít sâu:" Được, sau này ta sẽ nhìn nhận sự việc như sư phụ nói."

"Thế là tốt nhất, chớ để mấy chuyện đó làm ảnh hưởng." Vân Sơ gật đầu:

"Vậy sư phụ cho rằng Trương Giản Chi và Lâu Sư Đức ai thích hợp làm nội vệ hơn."

Vân Sơ biết hắn còn chưa phục những lời mình nói ở trên mới đem hai người này ra so sánh, trả lời không chút do dự:" Trương Giản Chi."

Lý Hoằng phản bác:" Người này nhân phẩm có vấn đề."

Vân Sơ cười nói:" Ngươi hỏi ta ai thích hợp làm nội vệ hơn, không phải hỏi nhân phẩm đạo đức ai tốt hơn. Đừng quá tin vào lòng trung thành, thứ này thay đổi theo thời gian và địa vị của con người, nhưng lợi ích thì không. Ta đã chặt đứt mọi đường thăng tiến của Trương Giản Chỉ rồi, hắn chỉ còn đường theo ngươi, nếu không sẽ chết không có đất chôn."

"Thế nên hắn là người mà ngươi có thể tin tưởng nhất lúc này."
Bình Luận (0)
Comment