Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1365 - Q6 - Chương 135: Vụ Ám Sát Bất Thành.

Q6 - Chương 135: Vụ ám sát bất thành. Q6 - Chương 135: Vụ ám sát bất thành.Q6 - Chương 135: Vụ ám sát bất thành.

Lý Hoằng hì hụi hồi lâu rốt cuộc cũng gọt xong thanh đao gỗ trong tay, lấy một cái rũa mài đi các cạnh sắc, nhìn ra ngoài trời trăng đã sắp lặn rồi, thời gian hắn phải đi cũng đã tới. Mỗi lần rời Vân gia, Lý hoằng đều cảm giác không nð, lần này cảm giác đó còn mạnh hơn gấp bội, y tới đây chưa được ba ngày, đã phải vội vã đi rồi. Ngồi ngây ra ngồi nhìn Vân Sơ đang dùng vải đánh bóng thanh kiếm gỗ rất chuyên chú, tựa hồ đặt cả tâm huyết vào đó, Lý Hoằng cứ cảm thấy không đáng:" Sư phụ cứ mãi giam cầm mình ở một nơi như thế sao?"

"Bao nhiêu năm rồi các ngươi vẫn cứ hỏi ta câu này." Vân Sơ thở dài, thấy mình phải nói thẳng hơn:" Nếu ta rời Trường An, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, trong số người kiêng ky ta, đề phòng ta sẽ có cả ngươi nữa, đừng phản bác, đó là chuyện sẽ xảy ra thôi. Ta hi vọng khi chết đi, ngươi tới trước mộ ta khóc, con cháu ta quây quần xung quanh, hảo hữu tiếc nuối tiễn chân lần cuối, càng có vô số bách tính vì cái chết của ta mà rơi lệ."

"Có thể ta mới yên lòng được."

Lý Hoằng lần nữa trầm mặc:" Lâu rồi không thấy sư phụ nói nhiều như thế."

"Vì tới khi trời sáng, ta sẽ không nói nữa, coi như ta hoàn thành trách nhiệm của sư phụ rồi."

Vân Sơ nói xong câu này, hai sư đồ đều không nói gì thêm, chăm chú vào việc trong tay, khi nghe thấy tiếng gà gáy thì thanh đao mập trong tay hai người cũng được mài tới sáng bóng.

"Khi đi chớ làm phiền ta." Vân Sơ đặt thanh kiếm lên bàn, nói:

Lý Hoằng thi lễ:" Đệ tử sẽ leo tường đi."

"Đừng để Vân Cẩn biết ngươi lại leo tường."

Vân Sơ nói xong đứng dậy, chắp tay sau lưng về thư phòng ngủ bù.

Lý Hoằng ngồi lại thêm một lúc như cảm thụ bầu không khí xung quanh rồi mới rời thư phòng, đứng ngoài cửa đón gió lạnh vặn mình, cầm hai thanh đao tới phòng ngủ của Vân Na.

Lúc này mẹ con Vân Na ngủ tít mù, không biết trời đất gì, Lý Hoằng trước tiên đặt hai thanh đao ở đầu giường, khẽ gẩy ngón chân nhỏ xíu của Hàn Sơn Nương, cúi đầu hôn lên trán Vân Na. Hắn vốn đã đi tới cửa rồi, lại lưu luyến quay lại nhìn hai mẹ con nàng.

Tới khi gà gáy lần thứ ba, Lý Hoằng mới dằn lòng mà đi, nhẹ nhàng khép cửa lại. Cẩn thận đi xuyên qua hậu hoa viên, chạy nhanh lấy đà đạp tường phi thân lên.

Bên ngoài đã có võ sĩ giáp đen đứng chật ngõ, chiến mã im lìm phun hơi trắng trong gió lạnh.

Lý Hoằng khoác áo choàng lên, trông không khác gì những người còn lại, thoáng cái đã không phân biệt được nữa, đội ngũ chầm chậm di chuyển, khi rời phường Tấn Xương, vẫn đi rất chậm rãi lặng lẽ, đến lúc ra Chu Tước đại nhai, vó ngựa mới rầm rập nên trên đường lao đi.

Có điều Lý Hoằng không biết, có người giống hắn, cả đêm không ngủ, nhìn đội ngựa đen xì không phân biệt ai với ai rời đi, tức giận hạ cường nỏ xuống:" Hẹn hò với tình nhân còn mang theo giáp sĩ, thiên hạ có loại người nào như ngươi không?”

Kỳ thực nếu biết tuổi thơ Lý Hoằng ra sao, hắn không đi làm chuyện ám sát này.

Lý Hoằng cả đời không thể quên được khi đó hắn mới mười tuổi, đang ngồi trên xe ngựa từ Vân gia về, lúc đó là mùa đông lạnh, Vân gia vẫn có rất nhiều hoa quả tươi ngon lành, khi đó hắn đang mỗi tay một quả đào, ăn tới nước chảy ra mép, đột nhiên khoang xe bị người ta dùng chùy đập tan nát, sau đó một người đeo mặt nạ hung dữ xông vào, xách hắn như con gà nhỏ ra khỏi xe ngựa, đánh ngất.

Giây phút đó Lý Hoằng tưởng mình đã chết rồi.

Khi hắn tỉnh dậy thấy sư phụ ngồi đọc sách bên giường, hắn nhào tới ôm cổ sư phụ khóc thảm thiết, trong lòng hắn lúc đó, sư phụ chính là thần thánh vĩ đại nhất. Thế rồi đợi hắn khóc xong, sư phụ nói, chính mình là người đập xe bắt cóc hắn, từ đó thế giới trẻ thơ đơn giản của Lý Hoằng thành màu xám.

Về sau sư phụ còn tập kích hắn vài lân nữa. Quá đáng nhất là sư phụ dẫn theo cả Chung Quỳ tập kích hắn.

Trò chơi tập kích này cứ như vậy phát triển, Lý Hoằng cũng là đứa bé không chịu thua, khiến số lượng hộ vệ của hắn ngày một tăng lên, tới khi sư phụ cũng không thể đột phá đường vòng bảo hộ của hắn nữa.

Số lượng thích khách luôn ít hơn số hộ vệ, nếu số thích khác mà nhiều hơn, đó không phải là ám sát nữa, đó gọi là chiến tranh.

Cho nên bên cạnh Lý Hoằng luôn có đội ngũ giáp sĩ đông đảo, như lần này 500 giáp sĩ vào phường Tấn Xương, 2500 người đợi ở cổng thành Trường An.

Hạ Lan Mẫn Chi không phải không biết Lý Hoằng có đội giáp sĩ tỉnh nhuệ bên cạnh, hắn chỉ không ngờ tên thái tử này hôn quân vô đạo tới mức đi hẹn hò lén lút cũng dẫn theo giáp sĩ, còn đông như thế.

Mắt thấy trời đã sáng, Hạ Lan Mẫn Chi đeo nỏ cung lên lưng, như con khỉ leo từ nơi ẩn thân xuống, trốn trái tránh phải một hồi, nhảy vào gian phòng dùng để nữ khách ở khi đi dâng hương lễ phật.

Căn phòng này thuộc sản nghiệp của phường Tấn Xương, giống lậu thất cho học tử quốc tử giám thuê, đều là nguồn kinh tế nguyên thủy nhất của phường Tấn Xương.

Hai nữ nhân đã chết nằm dưới gầm giường, Hạ Lan Mẫn Chi ăn mặc kiểu sa phu đi ra ngoài lấy xe ngựa, nhân lúc người khác còn chưa dậy, cho hai thi thể vào xe ngựa, trong xe còn có xác nam cứng đờ.

Đánh xe ngựa ra tới đầu đường, Hạ Lan Mẫn Chi đâm dao vào mông ngựa, tức thì còn ngựa phát cuồng kéo xe chạy rầm rầm xuống dốc.

Hạ Lan Mẫn Chỉ thì đã nhảy vào thủy đạo của phường Tấn Xương biến mất.

Vân Sơ biết phường Tấn Xương phát sinh ra án mạng thì đã là nửa canh giờ sau rồi.

Một chiếc xe ngựa đâm vào ngã rẽ, càng xe đâm xuyên bụng ngựa, nội tạng chảy đầy đường, còn thi thể hai nữ một nam bị xe rung lắc vứt trên quãng đường dài năm trăm mét. Mông ngựa có một con dao sáng loáng, hẳn là hung thủ cố ý để lại như một loại tuyên bố.

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn tường phường cao lớn, trên đó chẳng những có dây thép gai, còn giăng cả sợi thép, chỉ cần chạm vào, chuông ở phòng trực sẽ reo, người bất lương sẽ tới kiểm tra.

Người bất lương không có chút tin tức nào, chứng tỏ cả con cú mèo đậu lên đó cũng chẳng có.

Lưu Nghĩa đã phong tỏa cổng phường, nhưng mà đã muộn rồi, dù sao sau khi Lý Hoằng đi, cổng phường không đóng lại nữa, trong nửa canh giờ, người ra vào không ít.

Phá án thì Địch Nhân Kiệt mới là chuyên gia, nhưng vụ án nhỏ thế nào chẳng tới được chỗ Địch Nhân Kiệt mà trong phạm vi quản lý của huyện thừa Trương Giáp.

Còn bảo Vân Sơ đích thân đi phá án thì vớ vẩn quá rồi.

Có điều y vẫn thấy hung thủ khả năng không nhắm vào hai phụ nữ già ăn mặc bình thường kia, càng không phải là xa phu dù chết rồi vẫn khiến người ta có cảm giác thật thà.

"Kiểm tra toàn bộ phường Tấn Xương, đừng để xảy ra chuyện này lần nữa." Vân Sơ dặn Trương Giáp một câu rồi về nhà:
Bình Luận (0)
Comment