Q6 - Chương 136: Lời lẽ hủ nho.
Q6 - Chương 136: Lời lẽ hủ nho.Q6 - Chương 136: Lời lẽ hủ nho.
Bữa sáng ở Vân gia lại náo nhiệt như xưa, Ngu Tu Dung đang bế Hàn Sơn Nương cho nó ăn, còn phải trông coi Vân Loan, đứa bé này giờ có thêm tấm gương xấu, làm nàng hết sức phiền lòng, hết sức bận rộn.
Còn về phần mẹ của Hàn Sơn Nương thì đang ăn hết tốc lực, từ khi Vân Na về, Ngu Tu Dung không cho Vân Na tới gân Hàn Sơn Nương khi đang thức, chỉ khi nào Hàn Sơn Nương ngủ rồi, mới lấy chăn quấn lại, đưa tới chỗ nàng.
Chuyện Lý Hoằng đi không ảnh hưởng tới khẩu vị của Vân Na, khi Vân Na cầm cái bánh bao thứ tư lên, Ngu Tu Dung rốt cuộc không chịu được nữa:" Nữ tử đừng ăn quá nhiều."
Vân Na bĩu môi:" Trời lạnh thế này không ăn nhiều sao chống lạnh được, đúng không ca ca.
Vân Sơ vừa húp cháo vừa nói:" Đó là lúc ở dưới Tuyết Sơn, giờ về tới Trường An rồi, muội không đi chăn cừu, không chạy khắp núi, càng không tính toán làm sao bắt hạn thát, tất nhiên không cần ăn nhiều như thế. Nữ tử ăn nhiều dễ béo, không đẹp."
Vân Na vỗ bụng béo của Nhị Phì đưa thức ăn lên bàn:" Không phải Nhị Phì rất ổn sao?"
Nhị Phì cười:" Nô tỳ béo một chút, bên ngoài nói nhà ta phúc hậu không bạc đãi phó tỳ, tiểu nương tử mà béo thì người ta cười cho đấy."
Vân Na cố tình hướng về phía Ngu Tu Dung cắn miếng bánh bao thật to:" Ai dám cười ta, ta chặt đầu."
Vân Sơ không thèm để ý tới đôi cô tẩu oan giá đó, quay sang Vân Cẩn:" Hôm nay con có tới lò gốm không?"
"Có ạ, con chuẩn bị phối thêm vài loại màu, cũng chuẩn bị thử nghiệm về phôi, xem xem có thể khiến xuất hiện biến hóa mới không." Vân Cẩn đáp rất nghiêm túc, dù nó chưa có chút manh môi nào về màu sắc phụ thân bảo làm ra, nhưng không nóng lòng:
Vân Sơ gật gù, y đưa ra vấn đề khó khăn này mục đích là rèn luyện ý chí và nghị lực của Vân Cẩn thôi, làm ra được thì đáng mừng, không thì chẳng thành vấn đề.
Lý Thừa Tu nói với Vân Sơ:" Hôm nay Quốc tử giám có Hoàng công ở Binh bộ giảng Lục Thao, với Tô công giảng Lâm Trận, đệ tử muốn đi nghe."
"Ngươi có hứng thú ở mặt này thì cứ đi nghe, nghe nhiêu mở mang tâm mắt cũng tốt.' Vân Sơ thấy hắn có vẻ ngần ngừ, hỏi:" Có chuyện gì?"
"Sư phụ, gần đây Quốc tử giám không yên bình, cũng có vài lời lẽ không hay..."
"Lại nói xấu ta chứ gì, không cần để ý làm gì, từ khi ta học ở đó, chẳng có ai ưa ta rồi."
"Vâng." Lý Thừa Tu không nói nữa, trong lòng không thoải mái, vì những lời đám sĩ tử Quốc tử giám nói về sư phụ không chỉ ghét bỏ, gần như có thể nói là căm thù, hơn nữa thi thoảng lại tụ tập rất mờ ám, có điều vì thân phận của hắn, nên khó tham gia nghe ngóng gì được, chỉ có cảm giác không tốt:
Ôn Hoan và Địch Quang Tự chỉ cắm đầu ăn không định phát biểu gì, Vân Cẩm nói:" A gia, con muốn tới xưởng dệt để tuyển một ít tú nữ về, được không?"
Vân Sơ nghĩ một lúc rồi nói:" Bảo Thôi ma ma đi với con, mang thêm vài gia tướng, đi đường chú ý chút, vừa rồi trong phường xảy ra chuyện không hay, còn chưa biết hung thủ là ai."
Ngu Tu Dung đặt bát xuống:" Ai giết Lưu Trương thị cơ chứ, bà ấy cả đời ăn chay niệm phật, chỉ mong kiếp sau được sống tốt hơn, vậy mà gặp chuyện này."
Vân Sơ thở dài:" Đợi Trương Giáp điều tra, cho nên cả nhà thời gian này ra ngoài nhớ mang theo hộ vệ, không được một mình chạy lung tung."
Địch Quang Tự lúc này mới chịu ngẩng đầu lên:" Bảo a gia đệ tử đi, thế nào cũng bắt được ngay."
Vân Sơ cười:" Tất nhiêu rồi, có điều giết gà đâu cần dao mổ trâu."
Địch Quang Tư mắt chớp chớp, hớn hở nói:" Hay là để đệ tử thử xem."
Ôn Hoan vung tay bợp đầu Địch Quang Tự:" Một gian phòng có năm mươi món đồ, ngươi ở trong đó khi đếm tới mười, kết quả nói được mười hai món. Bằng vào sức quan sát đó mà ngươi cũng dám nhận là nhi tử của Địch bá bá à?"
Địch Quang Tự ỉu xỉu nhìn Vân Sơ:" Sư phụ, a gia đệ tử có thể nhớ được bao nhiêu."
Vân Sơ thương hại nói:" A gia ngươi chẳng những có thể nói được hết vật phẩm trong phòng, còn bảo ta bỏ đồng tiền kê chân bàn ra, đó không phải chuyện quân tử nên làm. So với trí nhớ của hắn, cả ta và Ôn ba bá ngươi cũng thua xa lắm."
Địch Quang Tư cúi đầu ngồi ăn một lúc mới nhớ ra gì đó quay sang Ôn Hoan, thằng bé này không ngốc, cơ mà phản ứng mọi chuyện hơi chậm:" Ta là nhi tử của a gia ta, điều này ta dám khẳng định, chẳng qua a gia ta thiệt thòi vì sinh ra nhi tử ngốc thôi."
"Theo lời ngươi nói, sư phụ có thể xé xác hổ báo, Vân Cẩn lớn lên cũng chẳng có bản lĩnh đó, chẳng lẽ ngươi nói Vân Cẩn không phải là nhi tử của sư phụ?"
Ôn Hoan không ngờ bị phản đòn mạnh thế, chưa kịp nói gì thì bị Ngu Tu Dung bợp vào đầu trọc, kết thúc tranh luận.
Trong nhà hôm nào cũng có cuộc kiện cáo không dứt, bọn tiểu quỷ ngày càng lớn, tranh chấp giữa bọn chúng ngày một phức tạp, Vân Sơ từ bỏ chuyện làm quan tòa, Ngu Tu Dung trực tiếp ra tay đao phủ.
Khi Vân Sơ rời nhà tới huyện nha làm việc nhìn thấy Lưu Nghĩa dẫn người bất lương đang đi từng nhà kiểm tra. Trương Giáp chỉ huy nha dịch trấn giữ phát đầu đường, phát hiện kẻ khả nghỉ là bắt.
Thực sự là Vân Sơ không tin hung thủ vẫn còn ở trong phường, có điều kiểm tra từng nhà cũng là một phương thức phá án, tìm kiếm manh mối. Khi vụ án không có chút manh mối nào thì đây là lựa chọn duy nhất.
Nếu không chẳng may đối phương là kẻ tin theo tôn chỉ nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, lúc đó tất cả người tra án thành kẻ ngốc.
Tỉ lệ phá vụ án giết người bình thường ở thành Trường An cực cao, dù sao không phải vì tiền, vì sắc thì là vì xung đột, cứ theo mấy manh mối đó mà tìm hung thủ, tỉ lệ phá án không kém. Chẳng may gặp phải vụ án tính chất ác liệt, lại không tìm được hung thủ, bắt luôn vài tên mà ai cũng ghét thế tội, đó là thủ đoạn phá án thông thường của quan phủ Đại Đường. Dù sao dẹp yên phẫn nộ trong dân, bảo vệ ổn định mới là nhiệm vụ hàng đầu của quan phủ.
Đối với loại vụ án giết người không mục đích như hôm nay, Vân Sơ thấy khả năng Trương Giáp phá án được là rất thấp.
Lúc Lưu Trường đi ra Chu Tước đại nhai cũng là lúc đám sĩ tử đi học, phường Tấn Xương vẫn giữ lậu thất, tuy quy mô không bằng trước kia, song vẫn có 200 sĩ tử được thuê phòng ở đây với giá cực rẻ.
Bình thường Vân Sơ ít quan tâm tới Quốc tử giám, một là y bận rộn, hai là quan hệ của hai bên không tốt, nhưng hôm nay vì những lời Lý Thừa Tu nói, Vân Sơ không khỏi chú ý tới sĩ tử đi đường, quả nhiên, một số lén lút nhìn y với ánh mắt rất lạ.
Lại đi thêm một đoạn, nghe thấy có người nhắc tới mình, Vân Sơ thúc ngựa đi lên, chặn ngang nhóm bốn năm sĩ tử đó:" Các ngươi có gì bất mãn, có thể nói thẳng với bản quan."
"Huyện tôn quá lời rồi."
Mấy tên sĩ tử chắp tay nói qua loa định đi, không ngờ một tên trong đó bất chấp đồng bạn ngăn cản, quay lại đối diện với Vân Sơ:" Thương cổ vốn là thứ nghề đê tiện, chỉ biết mua rẻ bán đắt, vô dụng với quốc gia, huyện tôn lại ưu ái chúng, bỏ đi cái gốc, đề cai thứ phù phiếm khiến đám thương cổ ngày một không biết thân biết phận, ỷ trong tay có vài đồng tiền dám vênh váo mặc lụa là đi ngheeng ngang trên phố, chỉ sợ người ta không biết mình có tiền."
"Nghe nói mấy ngày trước huyện tôn chiêu đãi thương cổ, mời toàn mỹ nhân trợ hứng, lại gọi hết món ngon Trường An, xa hoa cùng cực, tốn kém hàng nghìn quan."
"Nếu số tiền đó dùng vào Quốc tử giám, dạy ra bao nhiêu hiền tài? Dùng vào nông sự, sẽ làm ra bao nhiêu thóc gạo? Hay dùng cho người cô khổ, mùa đông bớt bao nhiêu người chết rét? Huyện tôn ngài lại dùng chiêu đãi một đám thương cổ chuyên hút máu người, khuyến khích thói xa hoa, làm bách tính Trường An bây giờ suy đồi, coi nhiều tiền là vinh, mất đi truyền thống chất phác ..."
"Câm mồm!" Đột nhiên có tiếng quát lớn cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của sĩ tử kia, từ xa một văn sĩ trung niên chạy nhanh tới, vung tay bợp đầu sĩ tử kia, mắng:" Huyện tôn bao nhiêu năm dốc hết tâm huyết vì Trường An, đây là điều ai ai cũng biết, chuyện huyện tôn làm ắt có hàm ý, thứ học chưa nổi mấy quyển sách như ngươi, biết gì mà bình luận ... đi mau, đi mau..."
Ông ta vừa nói vừa đánh đuổi mấy sĩ tử kia, không biết do ông ta có uy, hay là do đám sĩ tử đó biết vừa rồi quá lời, vội vàng rời đi.
Trung niên văn sĩ đầu cúi thấp, liên tục chắp tay:" Chẳng qua là lời một tên hủ nho ngu ngốc, huyện tôn đừng để trong lòng."
Vân Sơ mặt lạnh tanh, vừa rồi tên sĩ tử kia nói rất lớn, xung quanh có nhiều sĩ tử đứng lại nghe, rõ ràng là tán đồng với lời của hắn, nhìn Vân Sơ với ánh mắt rất bất thiện. Vân Sơ hừ một tiếng, thúc con ngựa mận chín, tiếp tục không nhanh không chậm tới huyện nha.
Vân Sơ đi xa , trung niên văn sĩ trán toát mồ hôi, không ổn rồi, đám sĩ tử này đúng là không thể làm việc lớn mà, nếu Vân Sơ nhận ra chuyện khác thường thì kế hoạch hỏng mất, phải mau mau báo cho chủ thượng mới được.