Q6 - Chương 138 Nhân vật lớn cuối cùng cũng tới. (2)
Q6 - Chương 138 Nhân vật lớn cuối cùng cũng tới. (2)Q6 - Chương 138 Nhân vật lớn cuối cùng cũng tới. (2)
Vân Sơ cũng cầm đĩa xẻo một miếng thịt lạc đà ăn thử, ngoài cháy xem trong non mềm, rất vừa vặn, nói với Hồng lư tự thiếu khanh tới ăn chực kiếm quà:" Lát nữa tới Đại Minh Cung chứ?”
Úy Trì Vấn khoét một viên hồng mã não ở chân lạc đà ra, lau sạch mỡ trên đó, nhét vào trong ống tay áo:" Lạnh thế này mà lên núi hóng gió à? Không đi! Nghe nói tối nay hoạt động du hành của phường Tấn Xương sẽ bắt đầu, mỗ gia còn muốn chọn một hoa khôi để trò chuyện thâu đêm."
Vân Sơ chế giễu:" Kém cỏi."
Úy Trì Vấn chỉ một ngự sử lấy ghế với chuỗi bảo thạch trên cổ lạc đà:" Ngươi cẩn thận, chúng nhận quà của ngươi, trở về vẫn đàn hặc ngươi đến chết."
"Chỉ cân nghiệm thu thuận lợi là được, chúng muốn cắn thế nào thì cắn." Vân Sơ có chuẩn bị tỉnh thân, dù gì bao năm qua y sống trong lời gièm pha, đàn hặc, không chuyện này sẽ có chuyện khác:
Úy Trì Vãn lại chỉ mấy quan viên ngồi đợi bên bàn:" Nhìn thấy chưa, đó mới là đám ăn mày khó đuổi nhất, từ đầu tới cuối không nhìn vào con lạc đà lớn, đợi ngươi chủ động dâng đồ tốt tới tận tay."
Vân Sơ nhìn qua đó, Trương thị lang của công bộ, Hồ thiếu khanh của thiếu phủ giám, đại tượng Lão Chu của tượng tác giám, Tần thị lang của hộ bộ, mấy tên này đã gây khó dễ ngay khi công trình mới ở bản vẽ cơ. Chẳng qua là muốn dây máu ăn phần thôi, không có mục đích khác, Vân Sơ gật đầu:" Chủ bạ của ta hẳn đã có chuẩn bị rồi."
"Chưa hết đâu." Úy Trì Vãn lại chỉ viên dạ minh châu chói mắt trong miệng con lạc đà:" Đến giờ vẫn chưa có ai chạm vào nó, điều này nói lên hoạt động nghiệm thu không có ai có tiếng nói quyết định hết. Vì thế ngươi phải chú ý chừng mực, khi ba bốn người cùng tranh nhau viên ngọc đó thì ngươi giải quyết ra sao?"
"Đừng để tặng hết lễ vật rồi, cuối cùng người ta vẫn kèn cựa nhau, hoặc nhân vật lớn thực sự tới, ngươi lại khó ăn nói." Bây giờ đám địa đầu xà ở Trường An đều bị tên đồ tể Chu Hưng làm khiếp vía, ai nấy cẩn thận thu chân thu tay lại, sợ lộ ra cái gì bị chặt mất, tất nhiên không tới kiếm chuyện với Vân Sơ.
Vậy chỉ còn người phía Lạc Dương thôi, Vân Sơ hừ khẽ:" Chẳng lẽ Thượng Quan Nghi nhảy vào chuyện này nữa à?"
Vừa dứt lời thì Thẩm Như vội vàng đi vào, Úy Trì Vấn che miệng cười rất nữ tính:" Ngươi xem, tới rồi đấy."
Thẩm Như tới bên cạnh Vân Sơ, đang ghé tai thì thâm thì cửa bị người ta đẩy ra một cách thô bạo, gió lạnh mang theo tàn tuyết cuốn vào phòng, làm mấy chậu lửa lớn trong phòng lay động mạnh như muốn tắt. Tiếp đó Thượng Quan Nghi vóc người cao gầy, cổ dài chống đỡ gương mặt như người chết, khiến người ta nhìn vào đã khó ở.
"Triều đình đề cao tiết kiệm, nhiều lần hạ chỉ quan viên các cấp không được phô tương lãng phí, các ngươi coi lệnh dụ triều đình như không tồn tại à?" Thượng Quan Nhi vừa đi vào đã tạt ngay vào mặt người ta một chậu nước lạnh:
Cái mặt Vân Sơ lúc này không khác gì vô tình đớp phải ruồi, mà đâu chỉ y, xung quanh cũng có vài vị như thế.
Thượng Quan Nghi tước vị thấp hơn Vân Sơ, nhưng chức vị cao hơn Vân Sơ, thêm nữa đây là địa bàn của y, là chủ nhà nên đành đứng ra thi lễ:" Không biết trung thư lệnh giá lâm, hạ quan không đón từ xa được, tội chết, tội chết."
Nhưng bất kể y khiêm tốn, cho Thượng Quan Nghi thể diện đầy đủ ra sao cũng vô nghĩa, giọng ông ta vẫn như dùi đâm vào tai:" Ta sớm nghe nói hai huyện Vạn Niên, Trường An lấy mỹ thực, tài bảo làm tiên phong mở đường, hủ hóa quan viên, làm hỏng bách tính, hôm nay lão phu coi như được thấy rồi."
"Tiệc tùng xa hoa như thế, e là dù ngươi dùng đất xây lên Đại Minh Cung, người ở đây cũng đánh giá thượng thượng."
Toàn bộ quan viên có mặt hành lễ nói không dám.
Thượng Quang Nghi hai tay nắm đai ngọc, bệ vệ đi vào, nửa con mắt nhìn con lạc đà nướng:" Vân huyện lệnh, đây hẳn là xương máu của bách tính Trường An hả?" Bị chụp cho mũ to tướng như thế, Vân Sơ vẫn cứng rắn đối đáp:" Đúng như thế, sáu trăm hai mươi tám thương hộ huyện Vạn Niên cung cấp các loại vật tư để xây dựng Đại Minh Cung, nay công trình đã hoàn thành, bọn họ đang đợi lấy được tiền công và tiền hàng."
"Bách tính hi vọng bản quan hầu hạ các vị thật tốt, để bình an lấy được tiền công, tiên hàng, có cuộc sống tốt đẹp."
"Hoàn toàn không có chuyện bắt chẹt hay uy hiếp gì ở đây, nếu trung thư lệnh ngài không tin, những thương cổ kia đều đang đợi tin tức ở tửu lâu ngoài huyện nha, cứ tới hỏi là được."
"Mà các chư vị đồng liêu ngồi đây đóng dấu lên văn thư hoàn công, ai cũng phải gánh trách nhiệm lớn."
"Mọi người ở đây ăn ăn uống uống là nể chút thể diện của Vân mỗ mà thôi, một khi tới công trường rồi, trung thư lệnh muốn thấy họ cười nói cũng không được."
"Người tới đây đều là hành gia trong nghề, nào chấp nhận chuyện lấy cỏ trấu rơm rạ, bớt xén vật liệu xảy ra. Đây là hoàng cung kiến tạo cho bệ hạ, một khi xảy ra chuyện, ai gánh được trách nhiệm lớn như thế?"
"Trung thư lệnh ngài có dám không? Hay ngài đang nói trong số chư vị ngồi đây có tham quan ô lại?"
"Hùng hồn lắm." Thượng Quan Nghi căm ghét ra mặt, xưa nay ông ta không ưa quan viên sặc mùi thương cổ như Vân Sơ:" Ai cũng bảo ngươi là chủ Trường An, quả nhiên là thế."
Vân Sơ không lùi một bước:" Nào dám, nghe nói ngự sử đàn hặc ngươi cùng phế thái tử mưu nghịch, chẳng lẽ tới đây nói lời cay nghiệt, để bức bách mỗ gia tạo phản, khiến tên phản nghịch ngươi thoát thân?"
"Mỗ nói cho ngươi biết, ngươi nhầm rồi, trong thành Trường An toàn trung thần hiếu tử, không có chỗ cho hạng phản nghịch đâu."
Từ hạ quan tới bản quan rồi mỗ gia, ba lần liên tiếp thay đổi cách xưng hô thể hiện thái độ của Vân Sơ. Đám quan viên xung quanh nghe hai người đối đáp mà lạnh người, hai vị này mở mồm ra là tham quan ô lại, rồi mưu phản với phản nghịch, bọn họ chỉ muốn xô cửa mà chạy, không muốn có chút đính dáng nào.
"Được, lão phu tạm tin lời ngươi nói, vậy để lão phu xem các ngươi làm thế nào, chỉ khua môi múa mép thôi có ai không làm được?" Gương mặt sắt đá của Thượng Quan Nghi không có chút thay đổi, ngồi xuống trước ván sắt, nói với trù nương:" Lấy một phần cho lão phu."
Trù nương được Vân Sơ gật đầu liền làm tảng thịt trâu áp chảo cho Thượng Quan Nghi. Thượng Quan Nghi vừa nhìn miếng thịt trâu cháy xèo xèo trên ván sắt, vừa nói:" Gió mạnh hay có cứng, nước loạn biết trung thần. Vân Sơ, nay triều đình hỗn loạn, ngươi đã mạnh miệng như thế, vậy tới lượt ngươi ra sức vì triều đình rồi đấy."