Q6 - Chương 139: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (1)
Q6 - Chương 139: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (1)Q6 - Chương 139: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (1)
Vân Sơ chẳng trả lời Thượng Quan Nghi, ngồi xuống bên cạnh cũng ra hiệu cho trù nương làm cho mình một phần.
Hai người bọn họ ngồi xuống ăn rồi, không nói mấy chuyện mất đầu nữa, không khí hòa hoãn nhiều, nhưng không ai dám tới chơi trò khoét lạc đà tìm bảo thạch, chia ra từng nhóm nhỏ, thấp giọng bàn bạc, đa phần đánh cược giữa Vân Sơ và Thượng Quan Nghi, ai sẽ giành phần thắng đây.
Vừa rồi hai bên đối đầu chẳng qua là màn chửi mắng trước trận khi hai quân đối chiến thôi, Thượng Quan Nghi đã tới Trường An, sự yên bình mong manh của Trường An không duy trì được nữa. Người khác còn biết thỏa hiệp, lùi bước, ông già này ương hơn lừa, nhận định chuyện gì là chỉ cắm đầu vào, thế nào cũng phải phân thắng bại mới kết thúc mới được.
Thượng Quan Nghi năm nay gần 60, đôi mày mệt mỏi ẩn chứa chút suy tư, các cơ trên mặt chảy nhão, hốc mắt sưng phù, chứng tỏ thời gian sống không tốt. Tuy vậy ông ta ăn vẫn rất khỏe, hoặc là có lẽ món thịt trâu áp chảo quá ngon, ông ta ăn liền bốn miếng mới dừng, vừa dừng một cái đã thẳng thừng nói:" Bệ hạ bệnh nặng, hoàng hậu chuyên quyền làm rối loạn triều cương, ngươi là sư phụ thái tử, sao không giúp thái tử chấn chỉnh lại quốc sự?"
Vân Sơ chắp tay về phía Lạc Dương:" Chỉ cần ngày nào bệ hạ còn, mỗ là thần tử của bệ hạ, sấm sét hay mưa móc đều là từ bệ hạ, mỗ thản nhiên tiếp nhận, bất kể thái tử hay hoàng hậu, đều không liên quan tới mỗ."
Thượng Quan Nghỉ nhìn xoáy vào Vân Sơ:" Vậy thì chớ cản đường lão phu, nếu không đừng trách lão phu ra tay vô tình, trước cơn sóng lớn này, ngươi không kháng cự nổi đâu."
Vân Sơ nheo mắt nhìn ông ta, thoáng chốc đoán ra được ông ta muốn làm gì, lão già này nhiều năm làm sơn trưởng Quốc tử giám, danh tiếng lão ta cực cao, muốn kích động đám sĩ tử ngu ngốc đó không phải chuyện khó, bực mình nói:" Ông không sợ chết cũng đừng kéo người khác chết cùng." Thượng Quan Nghỉ nheo mắt:" Ngươi biết lão phu định làm gì sao?"
Vân Sơ âm trầm chất vấn:" Chẳng qua là kích động sĩ tử Trường An lấy thanh thế, kích động sĩ tử thái học, tứ môn học tập thể dâng thư, dùng hết uy vọng tích lũy bao năm của ông, liều sinh tử với hoàng hậu."
"Ông có nghĩ tới không, sĩ tử Trường An có tội gì?
"Cả nhà Thượng Quan trên dưới có tội gì?"
"Ông làm việc không cân nhắc tới những điều này à? Ông vì bảo vệ chính nghĩa của ông mà chết, mỗ bội phục, nhưng kéo cả người khác vào, mỗ phỉ nhổ."
Lần này không chỉ đám quan viên trốn thật xa, ngay cả trù nương vừa rồi hầu hạ bọn họ cũng không biết đã trốn đi đâu. Thượng Quan Nghi lạnh lùng nói:" Ngươi đã biết, vì sao không chuẩn bị trước?"
Sự cố chấp của lão già này thực sự khiến người ta muốn điên, nói thế rồi lão tư vẫn như con bò tót nhìn thấy vải đỏ hùng hục đâm vào, Vân Sơ xua tay:" Loại chuyện đó chỉ ông làm ra được, người thương tiếc vợ con như ta không dính vào."
Thượng Quan Nghi lấy chén rượu không biết ai uống thừa đặt trên bàn, ngửa cổ uống cạn, lấy từ trong lòng ra một bản văn thư, vỗ trước mặt Vân Sơ:" Lệnh dụ do trung thư, môn hạ đưa ra, Vân Sơ, ngươi có tiếp nhận không?"
Vân Sơ mở văn thư ra xem, sắc lệnh này cho phép Thượng Quan Nghi tạm thời chủ trì hoạt động hai huyện Trường An, Vạn Niên:" Nếu ngay bây giờ ông rời Trường An, ta sẽ đi khuyên nhủ những sĩ tử kia trở về, chuyên tâm đọc sách, ta áp chuyện này xuống, coi như không có."
Thượng Quan Nghỉ gẳn giọng:" Ngươi có tiếp nhận không?"
Vân Sơ thở hắt ra, nếu là lệnh từ Lạc Dương gửi tới, y còn có thể trì hoãn, nhưng tể tướng đương triều trực tiếp hạ lệnh, y không có đường kháng cự :' Đại ấn của trung thư, môn hạ sáng như ráng chiều, giấy trắng mực đen nặng tựa ngàn cân, Vân Sơ mỗ chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, lệnh dụ từ trên xuống, không nhận há chẳng ngang với phản loạn sao?"
Gương mặt đen xì của Thượng Quan Nghi rốt cuộc giãn ra đôi chút:" Được, nếu ngươi đã tiếp nhận rồi, như vậy nhân thủ hai huyện Vạn Niên, Trường An tạm thời do lão phu chỉ huy."
"Người đâu, gọi huyện thừa, chủ bạ, huyện úy huyện Vạn Niên tới đây."
Chức quyền huyện lệnh của Vân Sơ bị Thượng Quan Nghi tước đoạt, thế là y cũng cầm chén rượu đi qua cùng đám quan viên đứng ngoài xem náo nhiệt.
Úy Trì Vãn tới gần Vân Sơ:" Lão già Thượng Quan này lại làm gì thế?"
Vân Sơ đưa lệnh dụ đóng dấu đỏ chỉ chít trên đó cho các vị hảo hán phía sau:" Chư vị đem thứ lấy đi trả lại hết, thứ ăn vào bụng thì thôi."
Hồ thiếu khanh của thiếu phủ giám là sảng khoái nhất, trả lời ngay:" Chẳng là mấy cục đá thôi mà, ta về bảo quản gia ra sông đào hai xe đem trả."
Biểu hiện bình thản này của Hồ thiếu khanh làm Vân Sơ nhíu mày, đám người này hoàn toàn không có hoảng loạn trước biến cố chưa rõ, khẩn trương thì có song đám người này vẫn trấn định.
Tố chất đám người này cao như thế từ bao giờ, Vân Sơ kéo Úy Trì Vãn tới gần:" Các ngươi biết hết rồi, che giấu tên ngốc ta, đúng không?"
Úy Trì Vấn nhìn Vân Sơ thương hại:" Thành Lạc Dương đấu nhau tới trời long đất lở rồi, vậy mà ngươi không nghe thấy chút nào à?"
Vân Sơ cau mày:" Ngươi xem thành Trường An giờ loạn như thế, ta rảnh mà lo chuyện khác sao?"
Úy Trì Vãn thở dài:" Giờ nói gì cũng đã muộn rồi, hoàng hậu muốn giết Thượng Quan Nghi, nhưng quyền lực ông ta bày ra đó, ông ta nắm giữ trung xu, lại có tiếng nói trong sĩ nhân, nắm dư luận trong tay, cũng phản kích dữ dội. Gần đây đàn hặc thân tín của hoàng hậu trung thư xá nhân Vương Đức Chân, tán ky thường Lưu Chi Vi thường ra vào cung đình, có hiềm nghi dâm uế cung cấm, bắt hai người này vào ngục.
"Còn lệnh ngự sử đài đàn hặc toàn bộ quan viên thân cận với hoàng hậu, khiến nhiều người phải đình chức chờ điều tra, cắt đứt mọi ngôn luận của hoàng hậu."
"Thậm chí còn ngầm chỉ trích hoàng hậu la cung nhân của thái tông, nay là hoàng hậu là bất trinh."
Vân Sơ tròn mắt, thực sự tới giờ y chưa hiểu sao con người như Thượng Quan Nghi vì sao lại leo tới vị trí tể tướng:" Ông ta đúng là cổ hủ cố chấp đến điên rồi, chuyện này năm xưa đã không cho nói nữa, chặt hết vây cánh của hoàng hậu đã là thành công lớn, một khi thất thế, hoàng hậu đâu phải như năm xưa còn quay lại được. Ông ta đi quá xa rồi."
"Thì thế." Úy Trì Văn nhếch mép cười nhạt:" Hoàng hậu đương nhiên nổi điên, nói Thượng Quan Nghi và phế thái tử Lý Trung, hoan quan Vương Phục Thắng liên hợp mưu nghịch, ý đồ tạo phản, trực tiếp lệnh Bách ky ti bắt tả uy vệ đại tướng quân Quách Quảng Kính, ngay đêm đó tra khảo tới chết."
"Tả tướng Lưu Tường Đạo bãi chức tham tri chính sự, đổi sang làm ti lễ thái thường, phế cánh tay trái phải của ông ta."
"Hiện ở Lạc Dương hai bên dốc hết sức rồi, muốn có đột phá cần thế lực mới tham dự, nên ông ta chạy tới Trường An."
"Hắc, nếu công gia ngài muốn quy thuận hoàng hậu, bây giờ kiếm cái cớ nào đó, bắt Thượng Quan Nghị, chính là đại công."
Vân Sơ đâu ngốc mà đi nghe người ta dụ dỗ, tưởng y là Nhị Bách Ngũ thật sao:" Sao ngươi không ra tay đi, cơ hội tốt thế cơ mà."
Úy Trì Văn tiếc nuối:" Một hồng lư tự thiếu khanh thì cũng đâu lớn hơn chó là bao, nhảy vào một cái là tan xương nát thịt."
"Phải rồi, ta nghe nói nhi tử của Thượng Quan Nghi là Thượng Quan Đình Chỉ tới Trường An làm tế tửu thái học rất lâu rồi, ngươi không biết à?"