Q6 - Chương 140: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (2)
Q6 - Chương 140: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (2)Q6 - Chương 140: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (2)
"Riêng chuyện sở giao dịch đã làm cho ta sứt đầu mẻ trán ..." Vân Sơ không biết thật, mấy chuyện động tĩnh trên triều xưa nay đều do Ôn Nhu theo dõi rồi tổng hợp lại nói cho y biết, nhưng Ôn Nhu cũng vừa về tới Trường An chưa lâu, hẳn là hắn không biết gì, nên Vân Sơ cũng mù tịt tình hình theo:
Dù sao chuyện hai người đó tranh chấp, Vân Sơ chẳng xen vào, lấy văn thư nghiệm thu Đại Minh Cung ra, yêu cầu Úy Trì Vấn ký tên vào đó.
Úy Trì Vấn kinh ngạc:" Giờ ngươi còn tâm tư để ý chuyện này à?"
"Giờ mới là lúc tốt nhất đấy, ký mau lên các ngươi bớt một việc." Vân Sơ nhét bút lông ngắn vào tay Úy Trì Vấn, giục hắn mau mau ký tên dùng ấn:
Các quan viên khác thái độ không khác gì Úy Trì Vấn, câm nín nhìn Vân Sơ nhét bút vào tay mình, đang lúc rối ren, chẳng ai muốn dây dưa với y, ký tên cho xong.
Cùng lúc đó thì chủ bạ, huyện thừa của hai huyện Vạn Niên, Trường An cũng tới nơi, Thượng Quan Nghi ra một loạt mệnh lệnh, trong đó riêng lệnh cho nha dịch hai huyện bắt quan viên lên tới mười sáu người, không cần nói cũng biết đều là người của hoàng hậu.
Vạn Niên huyện chủ bạ Thẩm Như kêu khổ không thôi.
Trường An huyện chủ bạ nghe xong chỉ lệnh thì lăn ra ngất xỉu tại chỗ.
Hai vị huyện thừa run bần bật như cầy sấy, đó đâu phải chuyện mà đám tôm tép bọn họ dám làm cơ chứ.
Vân Sơ thì kệ, y đang bận tìm đám quan viên ăn lực đà nướng của y, lấy bảo thạch của y, nhét bút vào tay bắt ký tên nhanh nhanh còn đi xem náo nhiệt.
Đợi tới khi Vân Sơ xác nhận văn thư nghiêm thu Đại Minh Cung đã hợp cách rồi mới đi xẻo thịt lạc đà ngồi nhai.
Thượng Quan Nghi dù râu tóc dựng ngược, buông lời đe dọa cũng không thúc giục được bốn quan viên kia đi làm việc. Nhìn bộ dạng phẫn nộ của ông ta, đám Úy Trì Vãn đứng xem náo nhiệt cũng không đành lòng.
Đường đường tể phụ, dưới một người trên vạn người mà luân lạc tới mức này, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác thỏ chết cáo thương. Bất giác không ít ánh mắt đổ dồn về Vân Sơ đang vô tư ăn uống.
Chuyện ở Trường An cơ bản không có vị này lên tiếng thì khó xong.
Hồ thiếu khanh tới gân Vân Sơ:" Vân công, một khi vây cánh văn thần bị tiễu trừ, sau này ngài muốn làm gì, không có ai giúp."
Vân Sơ thản nhiên nói:" Nếu một ngày mỗ rơi vào cảnh này, nhất định trước tiên chém chết đám người đứng xem náo nhiệt các ngươi, kế đó cưỡi ngựa đi tìm tên chủ mưu."
Hồ thiếu khanh gượng gạo:" Ngài nói gì vậy, bọn ta tội gì chứ..."
Chưa nói hết thì thấy Thượng Quan Nghi sải bước rời đại sảnh, không biết ông ta định làm gì, nhưng chắc chắn không có gì tốt lành đang chờ hết, chẳng ai còn tâm tư nào ở lại nữa. Ai chưa ký tên thì nhanh nhanh kỳ tên, thúc giục Vân Sơ mau mau hoàn thiện giấy tờ, kết thúc chuyện bàn giao này rồi họ về.
Đột nhiên bên ngoài bùng lên tiếng ầm ï, tựa như cả vạn người cùng la hét, mọi người kinh hồn bạt vía.
"Huyện tôn, huyện tôn, không xong rồi ..." Một nha dịch hớt ha hớt hải chạy vào, nói trong tiếng thở gấp:" Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì?" Không chỉ Vân Sơ, gần như tất cả quan viên ở đó cùng hỏi:
"Người đọc sách, sĩ tử, đông lắm, bọn họ bao vây huyện nha rồi, đang tìm cách xông vào trong, Trương huyện thừa đang chỉ huy mọi người ngăn cản, nhưng sợ không cản được đâu... họ tràn qua đại môn rồi, không ... không kịp đóng cửa."
Tất cả đều lạnh người, chuyện này không cần nghi ngờ, vì bọn họ ở tận hậu viện mà vẫn có thể nghe huyên náo tiếng người hò hét ở ngoài tường, ồn ào không dứt, cộng hưởng vang lên vô cùng chói tai.
Kỳ thực sáng nay khi tới đây Vân Sơ cũng chú ý tới đám sĩ tử tụ tập gần huyện nha rồi, bọn họ tập trung thành từng nhóm năm bảy người, thế nên y đoán ra kế hoạch của Thượng Quan Nghi, nhưng không ngờ lão ta điên rồ tới mức này.
Lại nói huyện thừa Trương Giáp dẫn mấy chục người bất lương chạy ra tiền sảnh, vừa nhìn một cái liên hết hồn vía, đám người đó đã vào sân rồi, đủ các loại sĩ tử, văn sĩ, nhìn qua đồng phục thì tới từ thái học, tứ môn học cùng các loại thư viện, đã xô đẩy người nha dịch lui liên tục, phòng tuyến xiêu vẹo.
Trương Giáp định nói chuyện thì bị một sĩ tử cầm gạch ném vào mặt, loạng choạng lui về.
"Diệt hết nịnh thần, lấy lại trong sạch!"
Có người hô lên một câu, thế là tinh thần đám đám sĩ tử ùn ùn xông vào đám nịnh thần Vân Sơ, khẩu hiệu "Diệt hết nịnh thần, lấy lại trong sạch!" vang vọng cả huyện nha.
Lúc nấy đám đông kia hô hào lộn xộn không ai nghe rõ, nhưng khẩu hiệu này hô lên, đám Vân Sơ đều nghe thấy rồi, là quan viên có kinh nghiệm, ai chẳng biết một khi loại khẩu hiệu này hô lên sẽ dẫn tới cái gì ... bạo loạn!
Nha dịch đối diện với đám sĩ tử Đại Đường cường hãn, thân thủ hơn người, bọn họ lại không dám giết người, đến dùng gậy còn chùn tay, nên bị đánh cho lui liên tục, phòng tuyến chẳng mấy mà tan nát.
Quan lại, nha dịch, người bất lương chạy cả về phía sau, chạy cả vào nhà ăn, đám sĩ tử đuổi theo, thoáng chốc bữa tiệc xa hoa trở nên hỗn loạn vô cùng.
"Các ngươi định làm gì? Tạo phản à?" Hồ thiếu khanh giận giữ quát, ý đồ dùng quan uy trấn áp:
Vốn đám sĩ tử xông vào đây, thấy bao nhiêu quan lớn mặc hồng bào đỏ rực như vậy bất giác cũng chùn chân lại rồi, nhưng tiếp đó họ nhìn thấy con lạc đà lớn đặt trên bàn, xung quanh vô số sơn hào hài vị, lửa giận sục sôi.
"Mọi người xem, mọi người xem đi, chúng tụ tập ở đây ăn uống xa hoa cùng cực thế nào, trong khi bách tính ngoài kia người chết đói, chết rét. Xông lên! Xông lên!" Một sĩ tử hai mắt đỏ ngâu la hét:
Úy Trì Vãn tuy xuất thân tướng môn, đáng tiếc hắn từ nhỏ tới lớn không luyện võ, thấy đám sĩ tử bị người ta xúi giục kéo tới, tóm lấy tay Vân Sơ la lên:" Vũ Sơ cứu ta."
Vù một tiếng, bóng đen từ phía nhà ăn bay ra.
Cái mâm tròn mang theo tiếng xé gió nghe rất ghê rợn lao tới. Trong phút chốc cả đám người bị bức phải lui lại mấy bước, ngã nghiêng ngả. Có mấy tên sĩ tử lùi lại chậm một chút, bị cái mâm ném trúng, ngã cả mảng.
Vân Sơ chính là người ném cái mâm, phẫn nộ cực điểm, chỉ đám sĩ tử rống lên:" Các ngươi không muốn sống nữa à?"
Đám sĩ tử quá đông, người trước ngã, người sau tiến lên, nhiều người nhận ra Vân Sơ, danh tiếng của y ở Trường An bày ra đó, nhất là sĩ tử xuất thân thái học, tiếng tăm Vân Sơ gần như thành truyền kỳ. Đám sĩ tử không dám tiến nữa, dồn cục một chỗ, phía sau không biết gì chửi bới om xòm.
Tưởng chừng cục diện được khống chế thì đột nhiên một tên trung niên sĩ tử đi tới chỉ đống món ăn xa xỉ cực độ trong đại sảnh, hô lên:" Chính đám tham qua này đập tủy hút máu bách tính, vì bách tính trừ hại."
"Diệt hết nịnh thần, lấy lại trong sạch!" Tức thì trong đám đông có người hô khẩu hiệu:
"Diệt hết nịnh thần, lấy lại trong sạch!"
"Diệt hết nịnh thần, lấy lại trong sạch!"
Tiếng hô này thực sự có sức mạnh thần kỳ, đám sĩ tử không quan tâm quan lớn quan bé gì nữa, kéo ùa cả tới.