Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1371 - Q6 - Chương 141: Các Ngươi Còn Chưa Biết Thế Nào Là Loạn. (3)

Q6 - Chương 141: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (3) Q6 - Chương 141: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (3)Q6 - Chương 141: Các ngươi còn chưa biết thế nào là loạn. (3)

Vân Sơ đứng ở cửa nhà ăn, quyền cước xuất ra như giao long giáng thế, thoáng cái đã đánh ngã một đống người. Thế nhưng sĩ tử Đại Đường không chỉ biết chi hồ giả dã như sau thời Tống, bọn họ từ kiếm, quyền, vật, xạ tiễn, cung mã đều là nhân tài hạng nhất.

Cho dù Vân Sơ khỏe như trâu thì mãnh hổ khó địch quần hổ, không cách nào ngăn được sĩ tử cuồng nộ, thế là chẳng mấy chốc đã nghe tới tiếng kêu thảm thiết của đám Úy Trì Vấn phía sau.

Vân Sơ vừa đánh vừa lui, liên tục tóm sĩ tử đang đánh quan viên ném ra ngoài, vơ lấy cái bàn to ném ra, tức thì cả đám người bị đồng bọn va trúng, ngả cả mảng.

Nhân cơ hội đó, Vân Sơ nâng đỉnh đống chứa canh lên, hét lớn ném về cửa sổ phía sau, uỳnh một tiếng, tường thủng lỗ lớn. Đám thị lang, đại tượng, thiếu khanh thấy đường sống thì tranh nhau mà chạy.

Vân Sơ tóm lấy một sĩ tử, nắm chân hắn xoay tròn quét quanh phòng, đám sĩ tử sợ làm bị thương đồng bọn không dám xông lên. Thấy đám quan viên kia chạy sạch rồi Vân Sơ hét lớn một tiếng, ném người đi, y cũng lộn mình ra sau, lao qua cửa sổ.

Tên sĩ tử bị Vân Sơ ném đi ngã trúng con lạc đà, ngã tới xay xẩm mặt mày, đang định chửi chợt thấy viên dạ minh châu cực lớn trong miệng lạc đà, vội vàng đút vào lòng. Bẻ cái chân lạc đà vác lên vai la hét truy đuổi.

Vân Sơ chưa chạy được mười trượng thì thấy đám Úy Trì Vấn bộ dạng hết sức nhếch nhác chạy về, vừa chạy vừa la hét:" Vũ Sơ, cứu mạng!"

Tiếp ngay đó ở góc tường liên tục có sĩ tử vượt qua, miệng la hét khẩu hiệu :" Diệt hết nịnh thần, lấy lại trong sạch."

"Nước nhà sắp mất, mới sinh ra loại gian nịnh thế này."

Phía sau nhà ăn huyện nha vốn chỉ có một con đường nhỏ để đưa thức ăn lên, một bên là nhà ăn, một bên là tường cao. Lúc này bọn họ bị chặn đường, chắp cánh khó bay, Vân Sơ không chút do dự ném Úy Trì Vãn ra ngoài tường, ném liền một lúc mười mấy người, hai tay nhữn ra. Thấy đám sĩ tử tới gần lắm rồi, nói một câu xin lỗi với những người còn lại, dùng cả nhân lẫn tay leo lên bờ tường.

Vân Sơ đứng trên cao nhìn xung quanh mà rùng mình, lúc này huyện nha như con thuyền nhỏ giữa biển, bốn bề là đám sĩ tử điên cuồng bao vây tầng tầng lớp lớp, nhân số tuyệt đối phải hơn vạn người.

Cảnh này chính Vân Sơ cũng toát mồ hôi, đâu phải người đọc sách, đây là đám thổ phì.

May mà ngoài tường là rừng trúc, đàn gấu khoang bị đám đông phẫn nộ làm sợ hãi co ro dưới chân tường, mười mấy quan viên bị ném ra rơi lên người bọn chúng, cả người lẫn gấu đang kêu thảm thiết. Được cái nhiều năm qua đám gấu khoang này ở Trường An sống chung với người, sớm mất đi hung tính, bị ủy khuất cũng chỉ biết kêu la, không dả thương người khác.

Lúc này số quan viên còn lại gặp họa, vừa chịu đòn vừa la hét.

"Đừng đánh, đừng đánh, dừng lại, các ngươi biết đang phạm tội không?"

"Đừng mắc lừa, Thượng Quan Nghi điên rồi."

"Cầu xin các ngươi, mau về thư viện đi, nhân mã của Kim ngô vệ sắp tới rồi, bọn họ không nương tay đâu..."

Ngoài tường cao, đám sĩ tử bị Vân Sơ thu hút ùn ùn truy đuổi, không nhìn thấy đám người và gấu trỏng rừng trúc. Úy Trì Vấn ôm một con gấu khoang an ủi nó, than:" Đúng là tai bay vạ gió."

Hồ thiếu khanh toàn thân ê ẩm, co ro sau con gấu lớn, chỉ sợ bị người ta phát hiện ra, giận dữ nói:" Thượng Quan Nghi điên rồi hay sao mà làm chuyện này, kích động sĩ tử gây chuyện, dù có thắng được, thế nào cũng bị thiên hạ chỉ trích, anh danh cả đời hủy trong sớm tối..."

Công bộ thị lang Trương Càn thì hai tay cầm hai cành trúc che chắn cũng vừa sợ vừa giận:" Anh danh cả đời đã là cái gì chứ, toàn tộc ông ta đừng hòng thoát khỏi kiếp nạn."

"Ngu xuẩn, Thượng Quan Nghi là thứ ngu xuẩn, ông ta làm sơn trưởng Quốc tử giám bao năm, môn sinh cố lại khắp thiên hạ, trừ đi được tay chân của hoàng hậu rồi, đáng lẽ từ từ đồ mưu là được. Ông ta lật lại chuyện cũ, muốn đẩy hoàng hậu quay lại chùa làm ni cô, hoàng hậu ngoài giết ông ta ra thì làm gì còn cách nào khác?" Hộ bộ thị lang Tần Trọng nghiến răng trèo trẹo:" Ông ta tự dồn bản thân tới đường này."

"Hẳn ông ta biết hoàng hậu dù bất chấp tất cả cũng giết ông ta cho bằng được, ông ta mới không sợ tội kích động sĩ tử gây chuyện."

"Ông ta chết thì chết, chết cả tộc cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng Trường An làm sao đây, sở giao dịch còn chưa gây dựng lên, ông ta là thứ hủ nho ngu xuẩn, không hiểu tầm quan trọng của tiền..."

"Ông ta hại chết mọi người rồi."

Úy Trì Vãn đứng ngồi không yên:" Sĩ tử đều là người đọc sách, hiểu lý lẽ, thế này, thế này ... Liệu còn ẩn tình gì khác không?"

Trương Càn hừ mạnh:" Sai rồi, sĩ tử mới là đám người dễ bị đầu độc nhất, bọn chúng chỉ biết chuyện sách vở, chưa từng chấp chính, không hiểu chuyện ngoài kia cơ bản khác xa sách vở chúng học..."

Vân Sơ đứng trên tường la hét, bị vô số sĩ tử thóa mạ, hay dở gì cũng dẫn dụ được đám người điên cuồng đó rời đi, giữ được mạng cho đám quan viên không kịp chạy.

Lúc này khắp huyện nha Vạn Niên tiếng kêu khóc, tiếng cầu xin, tiếng chửi bới không dứt, chưa bao giờ quyền uy của quan phủ bị thách thức như thế.

Một đám sĩ tử chửi bới mệt rồi, đứng dựa vào góc tường, có sĩ tử trung niên nói:" Hay là chúng ta tới phủ Anh công, nay quan lại Đại Đường thối nát, tham quan ô lại hoành hành, dân chúng lầm than. Không bằng mời Anh công xuất sơn, để lão nhân gia chủ trì công đạo, trả lại bâu trời sáng tỏ cho Đại Đường."

"Lang huynh nói phải lắm, chúng ta đi thôi, không chỉ mời Anh công, còn mời các vị công huân khai quốc, giang sơn này do họ lập nên, họ sẽ không đành lòng nhìn giang sơn sụp đổ đâu."

"Đi thôi!"

"Đi, nhất định phải vì vạn dân đòi lại công bằng." Đám quan viên trốn trong rừng trúc nghe thấy cũng lòng lạnh ngắt.

Hộ bộ thị lang Tần Trọng hồn xiêu phách lác lẩm bẩm:" Không xong rồi, cứ thế này chiến loạn ngay trước mắt, chư vị bảo trọng, có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi."

Nói xong đứng dậy thi lễ, bất chấp đám đông cuồng bạo bên ngoài, dốc sức chạy đi.

Những quan viên còn lại mặt không còn sắc máu, nhìn nhau một lúc đều kiên định đứng lên, đồng loạt cúi người thi lễ rồi chia nhau ra mỗi người chạy vê một hướng, hi vọng có thể áp chế được cơn điên loạn này.

Một khi các công huân như Lý, Trình, Tô bị đám sĩ tử này kéo vào, đó là tai họa thực sự của Đại Đường.

Chẳng ai biết khi đó một người ngồi trên đỉnh tháp Đại Nhạn, người này đầu trọc, mặc tăng bào thùng thình, cúi đầu nhìn xuống toàn bộ thành Trường An chìm trong hỗn loạn. Thi thoảng hắn uống một ngụm rượu, hưởng thụ tiếng la hét vang vọng, tựa hồ sự hỗn loạn dưới kia làm toàn thân hắn sướng khoái.

"Bằng vào tên Thượng Quan Đình Chỉ ngu xuẩn đó thì làm được gì, không có người của lão tử từng bước khơi lên bất mãn của sĩ tử, đâu ra cảnh tượng hoành tráng này."

" Không có gia gia hoạch định từng bước, các ngươi làm sao liên lạc được sĩ tử toàn bộ thư viện Trường An theo các ngươi."

" Toàn bộ Trường An này không một ai vô tội hết, tất các ngươi phải nhận một bài học mới biết bọn lão tử đã tốt với các ngươi ra sao."

" Nếu các ngươi không hiểu được phúc các ngươi từ đâu mà ra, thứ các ngươi hưởng thụ không phải là phúc, mà là tai họa."

Người đó chính là Ôn Nhu, hắn chẳng hề cô đơn, dù hắn tự lẩm bẩm một mình cũng không ít thích giả nghe những lời tuyên ngôn đó, chẳng qua là vì cấu tạo cơ thể khác biệt, bọn chúng không thể phát ra những lời tán dương ưu mỹ, mà chỉ có thể đáp lại bằng những tiếng quàng quạc.

Được thính giả cổ vũ, Ôn Nhu đắc ý ngửa mặt cười ha hả:" Thượng Quan lão nhị, dám tới Trường An ta làm loạn à, ngươi căn bản chưa biết loạn là cái gì đâu ... ha ha ha, dám tới rồi thì để mạng lại ở Trường An đi!"

Nhất cử nhất động của Vân Sơ luôn được thế lực trong thành theo dõi sát sao, nhất là hôm nay, y triệu tập nhiều quan viên như thế, tiếng là vì nghiệm thu công trình Đại Minh Cung, nhưng ai biết được y có dùng làm hỏa mù che mắt làm việc khác không? Vì thế người ngấm ngầm theo dõi động tĩnh huyện nha Vạn Niên rất nhiều.

Nhờ thế không đợi đám quan viên trốn ra ngoài, đám gia thần đã nhanh chóng thông báo tin về nhà.

Sĩ tử làm loạn rồi, còn muốn kéo thêm nhiều người vào, gia chủ tất cả các nhà chấn kinh.

Mặc dù tuổi đã cao, Lý Tích cưỡi ngựa vẫn rất nhanh, nhưng vì đi quá gấp gáp, ông ta không kịp mặc áo choàng ấm, không kịp đội mũ, chân thậm chí chỉ có một cái hài.

Trước khi chạy, Lý Tích đã cho một mồi lửa đốt nhà mình, hi vọng ngọn lửa đó có thể ngăn cản đám sĩ tử cuồng nộ tiến vào nhà mình.

Người bỏ chạy rất nhiều, trong đó có cả Tô Định Phương và Trình Giảo Kim. Mà Ung vương Hiển nghe nói làn sóng sĩ tử đang tụ tập về vương phủ của mình, giọng gần như khóc hỏi Hạ Lan Mẫn Chỉ :" Cô vương phải làm sao đây?"

Hạ Lan Mẫn Chi rất muốn nói với Lý Hiển, đây là lúc lập nên cơ đồ, nhưng nhìn Lý Hiển nước mắt ngắn dài, biết đây là loại A Đẩu muốn nâng đỡ cũng không nổi, bất lực nói:" Chạy thôi, đám sĩ tử này giờ là ôn thần, ai dính vào là chết."

Vì thế Lý Hiển quyết đoán thay y phục phó dịch, được Hạ Lan Mẫn Chi giúp đỡ leo tường hậu hoa viên, thoát khỏi vương phủ.

Bùi Hành Kiệm không kịp rời Trường An, khi đám sĩ tử muốn xông vào nhà hắn, hắn tức thì mặc giáp, dẫn thân vệ cùng gia phó, cầm vũ khí chiến đấu quyết liệt, không cho đám sĩ tử vượt qua được cổng ngõ.

Đem so với đám võ tướng, đám quan văn xui xẻo hơn nhiều, nhất là mười sáu người bị Thượng Quan Nghi điểm danh, càng là trọng điểm bị đám sĩ tử tấn công, trong mắt họ, đây đều là những kẻ nịnh thân bám váy hoàng hậu. Có một số người trốn đi, người nhà họ bị đám sĩ tử đánh đập, một số còn tưởng quan uy của mình sẽ khuất phục được đám sĩ tử, khi đi ra quát mắng, bọn họ bị đám sĩ tử thông minh đẩy lên trên cùng, hô hào khẩu hiệu làm người ta kinh khiếp.

Lửa giận trong lòng sĩ tử Trường An tích góp nhiều năm rồi, từ khi hoàng đế tới Lạc Dương, Trường An dù nhân tài lớp lớp, nhưng số lượng quan viên nhập sĩ hàng năm không bằng một nửa quan viên phương nam do sĩ tử Lạc Dương đứng đầu.

Từ khi hoàng đế đi Lạc Dương, cũng như lấy đi sự kiêu ngạo của người Trường An, Trường An là trung tâm thiên hạ, duy chỉ hoàng gia là không thích.

Lửa giận biến thành lửa thật, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ Trường An, che khuất ánh trăng Nguyên Tiêu.
Bình Luận (0)
Comment