Q6 - Chương 142: Hổ báo ăn củ cải.
Q6 - Chương 142: Hổ báo ăn củ cải.Q6 - Chương 142: Hổ báo ăn củ cải.
Ba người Lý Tích, Tô Định Phương, Trình Giảo Kim cùng dẫn gia thần chạy khỏi Trường An, bọn họ có ước hẹn trước khi xảy chuyện ngoài dự liệu thế này, cho nên nhanh chóng tìm được nhau, ba người tụ lại một chỗ cũng hơn trăm người, trở thành thế lực không nhỏ.
Nhìn những cột khói lớn bốc lên từ phía Trường An, bọn họ không dám dừng lại, tiếp tục chạy về phía Ly Sơn, lúc này càng rời xa Trường An càng an toàn.
Người nhà không cần lo, đám sĩ tử kia nhắm vào họ, không thấy họ cũng không gây khó dễ cho người nhà.
Đến tối, tránh phát hiện hành tung, bọn họ không vào thôn làng tá túc, tìm một hang đá khô ráo ở tạm.
Lý Tích nắm trên nằm trên một đống cỏ khô dày, buồn chán gặm củ cải nướng trộm ở ruộng bên đường, Tô Định Phương ngồi trên đống cỏ khô khác uống rượu.
Chỉ Trình Giảo Kim đứng ở cửa hang chỉ trời mắng đất, chửi mắng lão già Thượng Quan Nghị, thứ từ trong lỗ đít chui ra.
Đây là lần bỏ chạy thảm hại nhất của ba người, thậm chí là còn thảm hơn cả năm xưa thua trận, bị địch la hét đuổi sau đít.
Thua trận thì cùng lắm là chạy đi, lần sau quay đầu đánh lại là được, có khi còn chuyển bại thành thắng. Bọn họ lần này chạy khỏi Trường An, nếu dám quay đầu trở về, có lẽ phải ôn lại cuộc sống sơn đại vương như thời ở trại Ngõa Cương rồi.
"Vân Sơ là thứ vô dụng, bình thường không phải ghê gớm lắm sao, không phải y khống chế cả cái Trường An này sao? Thế mà gặp phải chuyện thì không được cái tích sự gì, xem ra chỉ là kẻ khua môi múa mép mà thôi." Trình Giảo Kim chửi Thượng Quan Nghi chán quay sang chửi Vân Sơ:
Tô Định Phương bực bội:" Chúng ta chẳng phải cũng vứt cả mũ giáp mà chạy đấy thôi."
Trình Giảo Kim càng giận, rống lên:" Chúng ta khác, chúng ta bị đám sĩ tử mất não kéo vào."
Tôn Định Phương nói một câu công bằng:" Chuyện chúng ta sợ, ông nghĩ Vân Sơ không sợ chắc?"
Lý Tích vẫy củ cải trong tay:" Đừng có ngốc, nếu ta đoán không sai trò này do Vân Sơ bày ra, nếu không Thượng Quan Nhi sao có thể gây động tĩnh lớn như thế, y đang chơi trò dọn lồng thay chim đấy."
Trình Giảo Kim hùng hổ:" Ai là chim? Ông nói bọn ta là chim à? Vân Sơ muốn đuổi đám chim già chúng ta ra khỏi Trường An, thay bằng bọn chim mới à?"
"Y là cái thá gì chứ?"
Tô Định Phương thay một tư thế khác, vừa uể oải tắm nắng vừa uống rượu:" Lão Lý nói đúng, chúng ta trúng kế rồi, đám chim già chúng ta chẳng phải tự chạy đi rồi đấy sao?"
Trình Giảo Kim nghiến răng:" Chim lão tử dù móc ra phơi nắng cũng có thể thu vào."
"Không về được nữa rồi." Lý Tích thở dài:" Chớ quên còn tên Chu Hưng, lần này có sự kiện sĩ tử tạo phản, hắn có vô số lý do để bắt người rồi."
"Hơn nữa bây giờ con mẹ nó chỉ cần chống lại hắn, hắn gán ngay cho tội mưu phản, chống hay không cũng chất."
"Chúng ta trúng kế của Vân Sơ rồi, y bày ra trò này là để đuổi hết những người y ngứa mắt ra khỏi thành Trường An, để tiện bề hành động."
Trình Giảo Kim rốt cuộc cũng hiểu ra rồi, trúng kế thằng oắt con rồi, càng nghĩ càng hận, cuối cùng rống lên:" Nếu thái tông hoàng đế còn thì thằng nhãi đó làm được gì, chúng ta dù không chạy cũng chẳng sợ bị nghi ngờ gì."
Tô Định Phương hết sức bình tĩnh nói:" Kỳ thực kế cục thế này cũng không tệ, nói ra Vân Sơ còn nương tay với chúng ta, chỉ đuổi chúng ta đi chứ không dồn chúng ta vào chỗ chết."
"Nếu y phong tỏa Trường An như lúc trước, không cho chúng ta chạy, vậy chúng ta đã rơi vào tay đám sĩ tử rồi, lúc đó chỉ còn đường tự sát tỏ thanh bạch thôi."
"Lão Trình, nói cho cùng là thời cuộc là vậy, đại thế là vậy, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, đám lão thần chúng ta ngày một thất thế. ông nhìn đi, những năm qua, năm nào chẳng có lão thần Trinh Quang gặp họa. Dù không rơi vào thảm cảnh của Trường Tôn Vô Ky, cũng có ai được kết quả tốt đẹp đâu."
"Thời gian trước phu nhân nhà ta đi bố thí cho mẫn cô viện ở ngoại thành, gặp được Chử Toại Lương, ông già đó bây giờ chẳng còn gì nữa, vậy mà như sống lại. Ông ta ở đó hết trồng rau lại dạy học cô nhi, lúc rảnh rỗi còn vót tre đan sọt."
"Ông ta vừa gầy vừa đen, đi lại phăm phăm, chẳng giống ông già trên bảy mươi."
"Phu nhân là ta tới nói chuyện với ông ta, ông ta không có mấy phản ứng, còn tặng Tâm Kinh chính ông ta chép cho phu nhân ta, trông tự tại lắm."
Trình Giảo Kim nhổ phì:" Lão phu mà rơi vào cảnh đó thì chết cho xong."
Trước kia nhắc tới Chử Toại Lương, lòng mọi người lại nặng nề, không ngờ cách khoảng thời gian đi Thái Sơn về, ông ta không còn điên điên khùng khùng chửi bới lung tung nữa như trước nữa, lại còn thay đổi lớn như vậy.
Có lẽ chuyện về Chử Toại Lương phần nào ảnh hưởng tới Lý Tích, ông ta ngồi ngây ra hồi lâu, cho miếng chủ cải cuối cùng vào miệng, lấy khắn tay ra lau:" Đột nhiên lão phu thấy ở trong Ly Sơn này cũng không tệ, Trường An ồn ào quá."
"Đúng thế." Tô Định Phương cảm khái:" Chúng ta cứ không chịu lui bước, không cam lòng, cứ thế cuối cùng chỉ còn đường làm phản, Lão Trình ông định tạo phản không?"
Trình Giảo Kim lắc đầu dứt khoát, hậm hực:" Tạo phản cái chó gì, chúng ta chống nổi bao lâu chứ, con cháu thì vô dụng, tạo phản để chuốc họa cho chúng à?"
Cả ba cười chua chát, con cháu kém cỏi, thực sự mới là nỗi đau lớn nhất của đám anh hùng hào kiệt bọn họ. Lý Tích rót rượu cho hai người kia:” Trường An, Lạc Dương quá nhiễu nhương, sống ở đó nhiều việc không phải chúng ta tự chủ được, chẳng bằng tản ra, về quê thôi."
Tô Định Phương gật đầu:" Vậy phải đợi bọn nhỏ từ nước Oa về, không biết tình hình chúng thế nào."
Trình Giảo Kim nghe Tô Định Phương nói tới chuyện này không khỏi đắc ý:" Người bên đó về nói, mới đầu phải đi bắt người, vê sau nghe nói là người từ Đại Đường tới, có rất nhiều người tự động tới xin đi theo."
"Đợt nhân thủ đầu tiên đã lên thuyền đưa tới Bách Tế, những 300 chiếc đó, đi thêm chừng mười tháng nữa là tới được Trường An. Vấn đề bây giờ là, chúng ta kiếm đâu ra đất cho nhiều người như thế trồng trọt chứ."
Chủ đề thay đổi, Tô Định Phương cũng vui vẻ tham gia:" Đất đai tiên đế thương cho chúng ta tuy màu mỡ nhưng không đủ dùng, lão phu thấy, không bằng đổi với bệ hạ."
"Một mẫu đất ở Trường An, đổi lấy trăm mẫu đất ở nơi xa, không phải quá đáng, đúng không?"
Lý Tích vỗ đùi:" Lão phu cũng có ý này, con cháu không có nhân tài, chẳng kiếm ăn nổi trên triều đình hiểm ác, không khéo thì tính mạng cả nhà cược vào đó, làm ruộng cũng không tệ..."
Trình Giảo Kim mới đầu còn tưởng hai người kia đùa, đến khi bắt đầu nghe họ thảo luận xem nên trồng cây gì thì bi thương dâng lên trong lòng:" Thực sự chỉ còn cách làm ruộng à?”
Tô Định Phương quay sang:" Thằng nhãi đó dùng một cái kế nhỏ đã đuổi ba chúng ta chạy bán sống bán chết khỏi Trường An rồi, ông nghĩ lần sau y còn nương tay vậy không? Thôi đi, y còn chưa 30, đấu cái gì nữa, ngồi không cũng thắng chúng ta rồi, về làm ruộng đi. Nhớ năm xưa đám người chúng ta chẳng phải đa phần muốn mảnh đất yên tâm làm ruộng mà cầm gươm đao sao?"
Trình Giảo Kim rống lên:" Giờ đi làm ruộng chẳng phải lão tử cả đời này sống uổng à?"
Lý Tích chẳng thèm để ý tới Lão Trình đang la hét chửi bới, lại lấy từ bên đống lửa hai củ cải, đưa Tô Định Phương một củ, còn nói đùa sau này chuyên môn trồng củ cải ăn.
Hổ báo ăn thịt ngày xưa, giờ chỉ đành ăn củ cải lót dạ. Cuối cùng Lão Trình la hét mệt, cũng cầm củ cải ăn. (*) Tất cả quá để ý tới Vân Sơ rồi, quên mất Ôn Nhu.