Q6 - Chương 143: Ngươi cô phụ trẫm.
Q6 - Chương 143: Ngươi cô phụ trẫm.Q6 - Chương 143: Ngươi cô phụ trẫm.
Thánh Trường An khói đen bốc lên cuồn cuộn, do trời không có gió, khói không tản đi được, tụ thành đám mây lớn phủ kín một góc trời, tiếng la hét, bóng người chạy qua chạy lại, tạo thành cảnh tượng hỗn loạn tựa địa ngục trần gian.
Thượng Quan Nghi ngồi chết lặng trên chiếc ghế thái sư trước cửa Hoàng Thành, tận cung của Chu Tước đại nhai, mắt nhìn vào khoảng không vô định phía trước.
Chuyện diễn biến thành thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta, ông ta chỉ muốn gây sức ép với Vân Sơ, khiến y cúi đầu, bắt hết mười sáu quan viên thuộc hệ hoàng hậu. Tiếp đó mượn dư uy tiến tới Hoàng Thành, ông ta quát lui bọn họ ở ở đây, cuối cùng dựa theo nguyện vọng của sĩ tử Trường An, dâng lên vạn ngôn thư, phế truất hoàng hậu.
Nhưng mọi việc hoàn toàn mất kiểm soát, đám sĩ tử đó như đám thú dữ mất kiểm soát, bạ ai cũng cắn, tạo ra thảm cảnh này.
Ông ta biết mình chết trăm lần không đủ đền tội.
Một đoàn người mặc áo xanh cổ tròn, mũ ô sa, lưng đeo hoành đao tiến tới, sau đó tản ra xung quanh, tạo thành một vòng cung bao quanh Thượng Quan Nghi ở giữa, cách mười trượng, rồi một người đi về phía ông ta.
Hắn chính là tân nhiệm đại đô đốc của Bách ky ti Trường An, một hoạn quan trẻ tuổi chưa quá ba mươi. Mặt trắng, không râu, người tao bảy thước, gày gò, đội mũ ô sa đen, dây mũ buộc chắc dưới cằm.
Bước chân của hắn nhẹ hơn mèo, đi lại nhẹ nhàng không tiếng động, hai tay ôm trước ngực, tới trước mặt Thượng Quan Nghi đang ngồi trên ghế, cất giọng hô:" Bệ hạ có chỉ -"
Thượng Qua Nghi vẫn ngồi nguyên trên ghế, hít sâu một hơi khôi phục phần nào uy nghỉ tể tướng, giọng không giấu được chút chua chát:" Hai ngày, bệ hạ chỉ cho lão phu có hai ngày, bệ hạ rốt cuộc vứt bỏ lão phu rồi sao?"
Phú Xuân mặt vô cảm nói:" Bệ hạ nói, Thượng Quan Nghi cô phụ trẫm." Thượng Quan Nghỉ bình đạm đáp:" Lão phu dốc hết tinh lực, mạo hiểm cả tính mạng chẳng qua vì không muốn xuất hiện cảnh hậu cung can dự chính vụ, lão phu đã làm mọi chuyện thần tử có thể làm, đâu ra cô phụ?"
Phú Xuân đứng tránh qua một bên, tay chỉ Chu Tước đại nhai náo loạn:" Ngài còn gì để nói nữa, nhát đao này, ngài không thoát được."
"Ha ha ha, lão phu tới cực phẩm nhân thần, cảm niệm hoàng ân vô cùng. Gà mái gáy sáng mới chỉ là khởi đầu của loạn triều cương, ngay an nguy thiên hạ trói buộc vào một mình thái tử, nếu thái tử có nạn, người thiên hạ sẽ trỗi dậy trừ yêu phụ đó."
Nói rồi Thượng Quan Nghi đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, hướng về phía Lạc Dương lạy ba lạy, sau đó quay về ghế ngồi vững vàng, nhìn Phú Xuân:" Lão phu đã làm trọn nghĩa quân thần, đáng thương cho Thượng Quan thị, tới đây là hết."
"Ngài không phải lo điều ấy, toàn thể 137 người Thượng Quan thị đã đi trước ngài một bước rồi, ngài lên đường cũng không tịch mịch đâu." Phú Xuân bước tới, cách Thượng Quan Nhi chỉ một tâm tay:
"Ngươi ... Thượng Quan Nghi như hiểu ra điều gì, mắt mở to:" Ngươi không phải người của bệ hạ hạ, ngươi là..."
Phú Xuân rút đao nhanh như ánh chớp, bóng đao loáng lên chém qua cổ, mắt Thượng Quan Nghỉ vẫn mở trừng trừng.
Tức thì có hai hoạn quan đi lên, lấy ngân châm nối lại vệt đỏ trên cổ Thượng Quan Nghĩ, dùng lụa đỏ buộc lại, dung mạo ông ta vẫn y như khi còn sống.
Mấy đại hán áo gấm đem thi thể Thượng Quan Nghỉ đặt ở trên giường, nhân lúc thi thể còn ấm mà kéo thẳng ra, dùng chăn gấm bọc lại, bốn người khiêng lên cho vào quan tài gỗ.
Đinh sắt được đóng lại, đưa lên một chiếc xe ngựa bốn người kéo, xe ngựa lập tức đi về phía Lạc Dương.
Phú Xuân đưa mắt tiễn Thượng Quan Nghỉ đi, lau sạch máu trên hoành đao, tiến vào Hoàng Thành, nhìn các vệ đại tướng quân đứng ở cổng Hoàng Thành:" Bây giờ các vị có thể ra tay dẹp bỏ hỗn loạn rồi." Tả vệ đại tướng quân Khế Tất Hà Lực hỏi lại:" Chỉ là hỗn loạn, không phải phản loạn sao?"
"Bệ hạ nói, sĩ tử bị người xúi bẩy, làm loạn một hồi mà thôi."
"Thế thì dùng tới Kim ngô vệ là được."
Chốc lát sau trên Hoàng Thành vang lên tiếng trống, tiếng tù và, đồng thời chung cổ lâu trong thành cũng gõ trống dọn đường, hồi trống này có 108 tiếng, tiếng trống dừng, cổng phường đóng lại, người đi đường tuyệt tích.
Địch Nhân Kiệt nhìn giáp sĩ Kim ngô vệ từ trong quân doanh Hoàng Thành tràn ra, trong lòng mang tư vị khó nói thành lời, uống cạn chút rượu cuối cùng trong bầu, dẫn một đám bộ khoái rời nam thành.
Ôn Nhu trái ôm phải ấp, ngã vào đống mỹ nhân, ngáy như sấm...
Kỳ thực không cần Kim ngô vệ hành động nữa, vì trước đó khi lửa lớn bốc lên khắp Trường An, rất nhiều sĩ tử tỉnh táo lại, ra sức ngăn cản đồng bạn không tham gia vụ hỗn loạn này nữa, thậm chí một số tích cực tổ chức chữa cháy. Đồng thời những quan viên chạy thoát từ huyện nha Vạn Niên quay về nha môn của mình, tổ chức người phòng thủ các địa điểm trọng yếu, sau đó dần dồn ép sĩ tử ra Chu Tước đại nhai, đồng thời hô to:" Về nhà, không truy cứu."
Tuy vậy vẫn có một số hết sức điên cuồng, tuy không tới mức tùy tiện tấn công bách tính, nhưng thấy bóng dáng người quan phủ là bọn họ dùng đủ mọi thứ tấn công.
Bây giờ Kim ngô vệ xuất kích, chuyện cũng tới hồi kết.
Huyện nha Vạn Niên tan hoang, như trải qua một cơn bão lớn, cửa xô đổ, đồ đạc ngổn ngang, rác rưởi, người thái viện chạy qua chạy lại, trên mặt đất người băng bố nằm ngồi la liệt.
May mà không ai chết.
Vân Sơ ngồi trên một cái ghế gãy chân trong đại sảnh huyện Vạn Niên, xung quanh là cảnh đổ nát với đám thuộc hạ sứt đầu mẻ trán:" Ra đường đi, khuyên đám sĩ tử còn chưa chịu về quay về, kẻ nào không nghe thì đánh một trận đưa về là được." Thẩm Như què chân, đầu bắng bó hỏi lại:" Huyện tôn, không trừng phạt sao?"
Vân Sơ đáp:" Có trừng phạt cũng không tới lượt chúng ta."
Cả đám quan lại đầu quấn vải, chân tay băng bó, không ai lành lặn, lòng chưa nguôi bất mãn, đã bao giờ quan phủ nhãn nhịn vậy chưa, không hiểu vì sao huyện tôn vốn tính nóng như lửa, lại bỏ qua dễ dàng như thế.
Vân Sơ thấy tất cả nhìn mình, nói:" Đây là chuyện tốt, mụn mủ ở Trường An vỡ rồi, mọi chuyện đã qua, sau này chỉ cần điều dưỡng tốt sẽ khôi phục. Ngày rộng tháng dài, các ngươi vội cái gì chứ?”
Thẩm Như thông minh nhất, lập tức lên tiếng:" Đúng thế, mọi người, sau này mọi thứ nhất định tốt lên thôi."
Vân Sơ cười:" Tất nhiên là thế rồi."
Lần này huyện nha Vạn Niên thực sự dốc toàn quân rồi.
Toàn bộ cổng phường đóng lại, 108 phường thị biến thành 108 pháo đài, không ai ra vào được, Trường An vốn thiết kế chống nội loạn, một khi mệnh lệnh được truyền xuống, hỗn loạn nhanh chóng dập tắt.
Kim ngô vệ len lỏi từng con đường, lùa những kẻ còn lại tới Chu Tước đại nhai, thiết lập trạm gác từng con đường.
Trên Chu Tước đại nhai, lúc này còn hơn một nghìn sĩ tử tụ tập la hét.
Yêu cầu của đám thái học sinh chẳng ai thèm ngó ngàng, một số tuyệt vọng, biết khó thoát tội, lựa chọn treo cổ trên sừng trâu đồng của Chu Tước đại nhai, nhìn từ xa như bị trâu đồng giết chết.
Toàn bộ người len lỏi đám sĩ tử giật dây đã bị Ôn Nhu gọi về rồi, không ai chỉ huy, trên đường phố đám sĩ tử chạy như ruồi không đầu, trước đó bọn họ hùng hổ khảng khái bao nhiêu, giờ lòng nguội lạnh bấy nhiêu.