Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1374 - Q6 - Chương 144: Các Ngươi Làm Được Cái Gì?

Q6 - Chương 144: Các ngươi làm được cái gì? Q6 - Chương 144: Các ngươi làm được cái gì?Q6 - Chương 144: Các ngươi làm được cái gì?

Vân Sơ ném ra một thanh đao, cắt đứt sợi dây, giải cứu tên sĩ tử vẫn còn đạp chân khi treo cổ trên trâu đồng. Tức thì có mấy quan viên trẻ chạy tới đỡ sĩ tử đó lên, ánh mắt hắn đầy cầu khẩn, cho hắn giữ lại tôn nghiêm.

Vân Sơ phất tay:" Đưa hắn về thư viện, bảo với hắn, chuyện này tới đây thôi."

Hai quan viên trẻ nhanh chóng khiêng sư tử đó lên, mặc cho hắn khóc lóc, vẫy vùng, cho vào xe ngựa chuẩn bị sẵn, rất nhanh quan viên trẻ tên Trần Minh đi ra, nhỏ giọng nói:" Huyện tôn, hắn muốn về quê nhà Kim Châu."

Vân Sơ hừ mạnh:" Kim ngô vệ đã phong tỏa Trường An rồi, hắn còn chưa hiểu tình thế hay sao?"

Trần Minh ngần ngừ một lúc nói:" Huyện tôn, chuyện này tuy là bọn họ sai, nhưng phàm việc gì cũng có nguồn cơn cả."

"Bệ hạ từ năm Vĩnh Huy thứ tư bắt đầu triệu tập lượng lớn sĩ tử hàn môn tiến kinh, mặc dù mỗi năm đều có trăm người đỗ tiến sĩ, thành quan viên dự bị Đại Đường."

Nói tới đó chỉ Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh hai người xuất thân thế tộc:" Thế nhưng nhân tuyển tiến sĩ tới tám chín thành đều là con cháu phú quý như bọn họ, chẳng có mấy phần của sĩ tử nhà nghèo như bọn hạ quan. Mỗi năm có vài ba sĩ tử hàn môn đỗ đạt đấy, vẻn vẹn chỉ vài ba người thôi, từ đỗ đạt tới làm quan lại là con đường xa xôi nữa."

"Thái học nay có hơn hai nghìn bốn trăm học tử, Tứ môn học càng hơn tám nghìn, chưa tính tới thư viện khác phải một hai vạn người, tranh đoạt trăm hạn ngạch, rồi có vài sĩ tử hàn môn đỗ đạt."

"Căm phẫn chất chứa đã lâu, bọn họ càng ngày càng mất lòng tin ... Huyện tôn nhìn đi, tất cả người chết, toàn là sĩ tử hàn môn thôi, họ không còn hi vọng nào nữa mới thế."

Lư Chiếu Lân nhìn cỗ thi thể nằm im lìm, từ trang phục liền biết đó là sĩ tử gia cảnh không tốt, cúi đầu xuống. Lúc này một quan viên trẻ khác cũng từ trên xe đi xuống, hai mắt đỏ hoe, cũng là người xuất thân hàn môn, không khỏi đau lòng hỏi:" Huyện tôn, những sĩ tử này đều là nhân tài, vì sao không cho họ con đường tiến bộ? Nếu triều đình đối xử với họ công bằng hơn cũng không tới mức bị kẻ gian lợi dụng, để rồi phạm vào sai lầm này"

Không ngờ Vân Sơ chẳng có chút đồng cảm nào, lại cười lớn:

"An cư chẳng cần cái lầu cao, trong sách tự có lầu vàng son

Lấy vợ chớ lo không mối tốt, trong sách tự có mỹ nhân đẹp

Ra ngoài chớ hận không người theo, trong sách xe ngựa có cả đoàn.

Nam nhi muốn toại nguyện chí bình sinh, siêng hướng khung cửa đọc ngũ kinh."

"Khi mọi người đọc sách chỉ vì những cái đó, đọc sách ngày càng nhiều, càng cao ngạo, các ngươi coi khinh bách nghiệp, các ngươi cho rằng, ngoại trừ đạo lý thánh nhân ra, tất cả là vứt đi, là hạ tiện là thấp kém, không đáng để các ngươi ngó ngàng tới."

"Cho nên các ngươi học càng nhiều, trong lòng các ngươi càng hung hăng, quên đi lý, đức trong sách."

"Các ngươi có biết chưởng quầy cấp ba ở sở giao dịch, tiền kiếm được mỗi năm cao hơn cả huyện lệnh ngũ phẩm không?"

"Nhưng các ngươi kẻ nào kẻ nấy chỉ muốn làm quan ngũ phẩm, không ai chịu đi làm chưởng quầy rõ ràng là tiền lương cao hơn, dù biết tầm quan trọng của sở giao dịch. Sở giao dịch cũng cần tuấn tài, nhưng tuấn tài các ngươi chỉ theo đuổi quan cao tước dầy, cao hơn người một bậc, không chịu hạ tấm thân cao quý xuống, giờ lại đi trách không được tạo cơ hội."

Trần Minh rối rít xua tay:" Chuyện khác nhau, huyện tôn, không giống nhau mà."

"Có gì khác?" Vân Sơ lạnh lùng nhìn thi thể trên trên sừng trâu:" Sở giao dịch tới thái học, tới tứ môn học, đưa ra điều kiện ưu đãi tuyển người, bị các ngươi sỉ nhục. Các ngươi xuất thân hàn môn, lại chẳng muốn phục vụ bách tính, chỉ một mực muốn leo cao, muốn hơn người. Vậy thì đi chết đi, dù có làm quan rồi, sớm muộn cũng thành thứ tham quan nịnh thần mà các ngươi muốn tiêu diệt hôm qua thôi." Cả đám quan viên trẻ cúi đầu.

"Thương cổ là thứ nghề hạ tiện đáng khinh!" Đột nhiên có sĩ tử lớn tiếng nói:

Lúc này trên Chu Tước đại nhai còn không ít sĩ tử, bọn họ đa phần hồn xiêu phách lạc, người đứng kẻ ngồi, một trong số đó nghe thấy những lời vừa rồi của Vân Sơ thì bật dậy hét to.

Tiếng hét này tức thì thu hút sự chú ý của không ít người.

Lập tức có người nhận ra hắn, hắn tên Triệu Bân, rất có tiếng tăm trong thái học, hồi nhỏ ở quê nhà cũng có tiếng thần đồng, ai nấy nghĩ hắn sớm đỗ đạt làm quan, nhưng vận mệnh không tốt, tới giờ vẫn là một thái học sinh. Đám Lư Chiếu Lân định xông tới khống chế hắn, Vân Sơ đưa tay cản lại, lạnh lùng nhìn hắn.

Triệu Bân mặt dính khói đen, khóe miệng rớm máu, trông nhếch nhác, nhưng lời nói hùng hồn:" Huyện tôn ngài hưng thương nghiệp, có biết vô thương bất gian, thương cổ đông lên, tất nhiên ăn món lòng người, cổ vũ dân gian hám lợi lừa lọc gian trá. Thương cổ hưng thì hoa quốc loạn chính, bọn ta không muốn làm tội nhân khuyến kích cái thói hại nước này, cho nên mới không ai tới Sở giao dịch làm việc, chứ không phải như ngài nói."

Câu này tức thì khiến không ít sĩ tử quanh đó lấy lại tinh thần, đứng cả lên, mắt nhìn Vân Sơ gườm gườm.

Vân Sơ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Triệu Bân chắp tay một vòng xung quanh: "Ta biết huyện tôn ngài một lòng với Trường An, nhưng ngài lầm đường lạc lối rồi. Ngài thông thương vạn quốc, đưa tài phú khắp thiên hạ về Trường An, nhưng thứ đó khác gì sắt đá, chất thành đông làm gì? Không thể dùng làm áo, không thể ăn. Kho lương đầy thì lòng người tất an, dân tâm an biết lễ nghi, hiểu vinh nhục."

"Khi đó chỉ cần giúp bách tính có nhà để ở, ruộng để cày, sân vườn vang tiếng gà chó, đâu đâu cũng là thế ngoại đào viên, sẽ là thế giới thanh bình cỡ nào."

" Lúc đó ai nấy đều tự cấp tự túc, ai cần tới thương cổ nữa, đó là đám người chỉ biết lợi ích, trong mắt chỉ có tiền, nghĩ đủ cách kiếm nhiều tiền hơn, chúng không làm ra thứ gì, bám lên người bách tính hút máu như đỉa đói. Thương cổ là thứ tha hóa lòng người, cần coi trọng nông nghiệp, áp chế thương nhân, đó mới là điều đúng đắn cần làm."

"Huyện tôn ngài mấy ngày trước vung vạn quan tiền lấy lòng giai nhân Bách Hoa Lâu, hôm nay chiêu đãi quan viên càng xa xỉ cùng cực, ta mới là người nên hỏi ngài còn nhớ lời thánh hiền, còn nhớ chí năm xưa?"

Tên này quả nhiên có chút tài hùng biện, lời nói rành rọt, lập luận chặt ché, thậm chí quay lại cắn ngược Vân Sơ. Đám Trần Minh rời thái học chưa lâu, đều biết tài kẻ này, hết sức nóng ruột, sợ huyện tôn thẹn quá hóa giận ...

Quả nhiên Vân Sơ bước tới trước mặt Triệu Bân, vóc người y cao lớn, tức thì bóng phủ lên Triệu Bân có phần gầy gò nhỏ bé, nhưng hắn không sợ, ưỡn ngực thách thức.

Tức thì có bảy tám sĩ tử nữa chạy tới đứng sau lưng Triệu Bân, mặt mày kiên định.

Vân Sơ nhếch mép:" Các ngươi cũng có suy nghĩ như hắn?"

Cả đám sĩ tử đồng thanh:" Đúng thế."

Vân Sơ đưa tay ra, nắm cổ áo Triệu Bân, khi ai cũng nghĩ huyện tôn muốn đánh người, y đơn giản vân vê một lúc nói:" Vải tốt từ Thục đây mà, tuy không thể sánh với loại gấm Thục vang danh nhưng cũng tốt lắm, một chiếc thế này, chắc phải bảy tám trăm tiền đấy nhỉ, không phải rẻ đâu. Có phải nhà người ở đất Thục, áo này được người nhà gửi ra."

Triệu Bân tức thì tái mặt, tất nhiên nhà hắn không ở Thục, đây là áo may sẵn, thứ mới thịnh hành gần đây ở Trường An, hắn tất nhiên mua từ ...

Vân Sơ không đợi hắn tả lời đi tới tên sĩ tử khác bên cạnh, tay cầm roi ngựa khuề ngọc bội đeo ở lưng, đánh giá nhanh:" Bạch ngọc Tây Vực, thứ này trước kia rất đắt, chỉ quý nhân mới dám dùng, nhờ thương nghiệp với Tây Vực hưng thịnh, thứ này rẻ rồi. Tuy vậy chắc phải ba bốn quan tiền nhỉ, có phải ngươi chạy tới Tây Vực tự nhặt một miếng ngọc, tự làm thành ngọc bội không?"

Tên sĩ tử này cũng câm như hến.

Tên thứ ba bị Vân Sơ tới trước mặt, biết chuyện không hay vội lùi lại. Đám này tuy gọi là hàn môn, nhưng đã được gọi là môn, thì không thể nghèo, bách tính bình thường có thể so sánh. Nếu không sao có thể theo học ở Trường An đắt đỏ này.

Mắt Vân Sơ liếc qua cái giày da hươu tên lùi lại, tám phần là tới từ vùng đông bắc, nhưng không thèm nói nữa:" Một đám người không hiểu nông sự, không thông tượng sự, học vài chữ đã vênh mặt lên, lên triều giúp trị quốc không đủ bản lĩnh, ra trận đánh giặc chẳng cầm nổi gương cung, chẳng cầm chắc đao. Nói thẳng ra không so bì được một đứa bé ăn mày, vì chúng tự kiếm ra cái ăn, các ngươi lại ngửa tay lấy tiền cha mẹ vất vả ở quê nhà, bằng vào cái gì khinh thường thương cổ?"

"Trường An đông dân, đất ít, bảy phần lương thực mang từ bên ngoài tới, không có thương cổ, ngươi có cái ăn ở đây cắn càn không? Không có thương cổ thì vải vóc quý từ Thục trên người ngươi ở đâu ra, không có thương cổ thì ngươi có ngọc bội khoe khoang vậy không, da hươu đông bắc tự chạy lên người các ngươi à?"

"Lương thực các ngươi ăn được thương cổ mua từ nông phu, áo các ngươi mặc được thương cổ mua từ tượng nhân, các ngươi bình yên học tập ở Trường An là nhờ tướng sĩ trấn giữ biên ải. Không có bọn họ các ngươi chẳng sống được tới bây giờ."

"Bất kể là nông, tượng, thương hãy binh đều có giá trị của mình, chỉ có đám các ngươi, chẳng làm được việc gì, chẳng có tài năng gì, suốt ngày chỉ la hét đạo lý thành nhân, thánh nhân dạy các ngươi làm thế này à?" Vân Sơ chỉ cột khói vẫn bốc lên cuồn cuộn, đối với đám người tư duy nguyên thủy này, y chẳng thèm nhiều lời, phất tay lệnh nha dịch:" Đưa chúng về, tìm chỗ chúng ở, bất kỳ cái gì không phải do chúng làm ra mà do mua thương cổ thì lấy hết, trả lại trong sạch cho chúng..."
Bình Luận (0)
Comment