Q6 - Chương 145: Gọi cháu là Quan Quan. (1)
Q6 - Chương 145: Gọi cháu là Quan Quan. (1)Q6 - Chương 145: Gọi cháu là Quan Quan. (1)
Vân Sơ ra lệnh cho nha dịch xong thì không thèm để ý tới đám sĩ tử đó nữa, dẫn người đi quanh Chu Tước đại nhai một vòng lớn, thu gom rất nhiều người, có cả người sống lẫn người chết, phần đông là người chết. Thượng Quan Đình Chi treo cổ ở con trâu đồng gần hoàng thành nhất, có lẽ hắn thấy phụ thân bị giết, tuyệt vọng treo cổ.
Trên sừng trâu phía bên kia còn treo một nữ oa, tuổi chỉ chừng năm hoặc sau, hai tay bị đeo lưng buộc ra sau, gương mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt ngắn dài, khi được cứu xuống thì vẫn còn thở.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn con trâu đồng, dưới cái sừng trâu treo cổ Thượng Quan Đình Chỉ là không gian cao một trượng, một khi treo cổ lên đó là chết chắc.
Còn sừng trâu treo tiểu cô nương, cách sừng ba thước là cái môi dày con trâu, tiểu cô nương chỉ cần đu mình, dẫm chân lên đó thì còn có thể đỡ chân.
Không biết tiểu cô nương này đấu tranh giành giật sự sống bao lâu, Vân Sơ thích những đứa bé có ý chí sinh tôn mãnh liệt như thế.
"Đây chỉ là một tiểu nha hoàn!" Lư Chiếu Lân quả quyết nói, cho dù trên người tiểu cô nương đeo khóa vàng, ngọc bội cùng với di giày da trâu tinh xảo:
"Chắc chắn là tiểu nha hoàn." Đám còn lại cũng phụ họa:
Vân Sơ gật gù:" Đúng là tiểu nha hoàn, vậy đưa tới nhà ta đi, phu nhân ta giỏi nuôi dưỡng trẻ nhỏ."
Lư Chiếu Lân nhanh chóng bế tiểu cô nương lên, đi vào xe ngựa.
Khi bọn họ chuẩn bị đưa tiểu cô nương đi thì một hoan quan trẻ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Vân Sơ, Vân Sơ vẫn kệ hắn, ra hiệu cho xe lên đường rồi mới quay sang hỏi:" Ngươi lại là tên Xuân gì thế?"
Phú Xuân chắp tay:" Nô tài tên Phú Xuân tới từ Tử Vi Cung, bái kiến công gia."
Vân Sơ ồ một tiếng:" Tử Vi Cung à, đó là nơi sinh ra nhân tài, không phải ngươi đã giết Thụy Xuân lên làm đại đô đốc đấy chứ?" "Công gia nói đùa rồi, nô tài tới Trường An làm đại đô đốc."
"Vậy là Thụy Xuân chưa chết, còn Hồng Thành đã chết chưa?"
Phu Xuân lắc đầu:" Hồng Thành quay về Tử Vi cung ạ."
Vân Sơ chép miệng:" Ta biết cái điện trong cùng của Tử Vi Cung có rất nhiều người ở, Hồng Thành cũng tới cái điện toàn bài vị đó ở đúng không?"
"Nô tài không biết." Phú Xuân nhìn cái xác đang được Vân Sơ chỉ huy người đưa xuống đất, bình tĩnh nói:" Nay 137 khẩu trong nhà Thượng Quan Nghi đã chỉ còn thiếu ấu nữ của Thượng Quan Đình Chi, không biết công gia có thấy không?"
"Chưa thấy bao giờ." Vân Sơ chắp tay sau lưng bỏ đi:" Mùi hoàng hậu trên người ngươi đậm lắm, sau này tránh xa ta ra, ta không muốn vết xe đi vào vết xe đổ của Thượng Quan Nghi."
Chiếc xe ngựa chở đứa bé kia đứng đợi ở ngã rẽ, Vân Sơ lên xe, chuyện ở đây không cần y nữa rồi.
"A gia cháu mới đầu muốn treo cháu lên, cháu vùng vẫy chạy được."
"Sau đó a gia cháu bắt được cháu, nói: Ngoan, nghe lời, chỉ đau một lúc rồi sẽ không đau nữa. Cháu thấy ông ấy lừa cháu, cháu lại chạy."
"Sau đó nữa cháu bị a gia cháu bắt được, ông ấy trói tay cháu, treo cháu lên, nói làm thế là vì muốn tố cho cháu..."
"Cháu liên liều mạng đung đưa, chân với tới miệng con trâu, dây ở cổ liền lỏng hơn, thế là thở được..."
"Nhưng về sau cháu mệt quá, mấy lần chân không với tới miệng trâu, cháu buồn ngủ..."
"Cháu không dám ngủ, a nương cháu vì ngủ gật mà không dậy được nữa."
"A thúc cứu cháu, cháu làm khuê nữ của người được không? Cháu hiếu thuận lắm..."
"Trước kia có rất nhiều người muốn cháu làm khuê nữ của họ, a gia cháu không chịu, thì ra ông ấy không muốn cháu làm khuê nữ người ta vì muốn treo chết cháu ... Sau này a thúc coi cháu là khuê nữ đó, chỉ cần đừng treo cổ cháu là được..."
Vân Sơ cứu Thượng Quan Uyển Nhi được một khắc thôi là bắt đầu hối hận rồi, y chưa bao giờ gặp tiểu cô nương nào nói lắm thế, Vân Na hồi bé cũng không nói nhiều như thế.
Nó không chỉ nói nhiều, mà trong những lời lải nhải của nó còn gài rất nhiều nút thắt, chứng minh với ngươi rằng nó là tiểu cô nương đáng thu nhận về nuôi, còn kín đáo biểu đạt, nó không thích cha mẹ nó.
Vân Sơ thấy mình mà có nữ nhi thế này, chắc tổn thọ vài năm.
Cha nó làm rất đúng, đứa bé này đáng treo lên sừng trâu, tránh sau này nó đi hại người khác.
"Cháu phải biết rằng, a gia cháu thực sự thương cháu cho nên mới treo cháu lên sừng trâu." Vân Sơ bị tiểu nha đầu này hành cho mất hết tinh thần, đợi mới nó chịu im cho, nói vào một câu:
Đúng một câu thôi đã khiến đôi mắt hạnh tròn xoe, nhanh chóng chứa đẩy sương mờ, sương mờ biến thành nước mắt, cuối cùng trào ra như suối.
"“Hu hu hu -”
Vân Sơ ngoáy lỗ tai, từ khi Lý Tư lớn lên một chút, mấy năm rồi không bị tra tấn lỗ tai thế này, phải thừa nhận nó hét to chẳng kém Lý Tư năm xưa.
Trước đó vừa đóng giả người lớn, vừa hoa chân múa tay làm ra vẻ đáng yêu, nhưng làm sao qua mắt được Vân Sơ cơ chứ. Thực sự là làm khó đứa bé này quá rồi, rõ ràng là sợ tới cực điểm, vẫn cứ phải đem hết chuyện đau lòng đó kể lại một lượt.
Trẻ con sợ phải khóc, vui thì nên cười, nếu rõ ràng đã sợ mà tỏ ra chẳng hề bận tâm, lâu dần sẽ thành biến thái.
Vân Sơ có rất nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng không có sở trường dỗ trẻ con khóc, đành để nó dựa vào chân mình phát tiết cảm xúc, một tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng gầy gò mong manh, như thế đem tới không gian an toàn cho nó.
Thượng Quan Uyển Nhi khóc một hồi rồi hết sức tiết chế không khóc nữa, ngẩng cái đầu tèm nhem nước mắt nước mũi lên hỏi:" A thúc là bằng hữu của a tổ cháu à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải, a tổ cháu còn muốn hại ta."
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ run lên:" Nếu, nếu thế a thúc cũng phông phải là bằng hữu của a gia cháu rồi."
Vân Sơ nghĩ một lúc rồi nói:" Phải nói thế này, thông thường a gia cháu gặp ta phải dùng đại lễ bái kiến."
Cái miệng nhỏ của Thượng Quan Uyển Nhi mếu đi, nó ngày càng tuyệt vọng:" Nếu vì thế sao lại cứu cháu, a thúc cứu cháu đúng không? Cháu nhìn trộm thấy mà, tên thái giám kia muốn giết cháu, người bảo vệ cháu, nên hắn không dám."
Vân Sơ lấy khăn tay ra đưa nó:" Lau nước mũi đi, kinh lắm."