Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1376 - Q6 - Chương 146: Gọi Cháu Là Quan Quan. (2)

Q6 - Chương 146: Gọi cháu là Quan Quan. (2) Q6 - Chương 146: Gọi cháu là Quan Quan. (2)Q6 - Chương 146: Gọi cháu là Quan Quan. (2)

Thượng Quan Uyển Nhi nhận lấy khăn tay xì mũi một cái rất khiếp người, sau đó cho khăn tay vào ống tay áo, cố chắp hỏi:" Vì sao lại cứu cháu?"

Vân Sơ bắt đầu bực mình rồi, rất muốn tóm cổ nó ném đi như đã làm với Vân Na trước kia, cáu kỉnh nói:" Vì cháu trông rất xinh đẹp, nuôi lớn lên có thể bán được giá tiền tốt."

Thượng Quan Uyển Nhi có vẻ rất tự tin với dung mạo của mình, nghiêm túc nói với Vân Sơ:" Vậy thúc phải nuôi cho tốt nhé, cháu lớn rồi, thúc bán cháu đi, cháu sẽ lén trốn về, thúc lại đem bán, chỉ vài lần thôi là kiếm được một khoản tiền lớn đấy."

Vân Sơ hầm hừ:" Có thứ trời đánh mới bán cháu đi hại người, từ hôm nay trở đi, tới nhà ta, có cơm ăn, có giường ngủ, có áo mặc, sớm ngày ăn cho lớn lên, tự lập được rồi thì chút xéo cho mau."

Thượng Quan Uyển Nhi mừng rỡ, nó cười rồi, cười khanh khách, lần này cười thật, hai mắt cong vút thành mắt cười, xinh đẹp vô cùng.

Bất chấp Vân Sơ tỏ thái độ khó chịu, nó bò tới thỏ thẻ:" Cháu có thể gọi thúc là a gia không?”

Vân Sơ chẳng dại, làm a gia con nhóc này trách nhiệm quá lớn, từ chối thẳng thừng:" Không được, ta có bốn đứa con rồi!"

"Vậy cháu gọi là bá bá nhé."

"Không được, ta có già thế đâu."

"Vậy thì cháu cứ gọi là a thúc."

"Tùy!"

"A thúc, người có thể gọi cháu là Quan Quan."

Vân Sơ đi ra ngoài một chuyến, sau đó mang về một tiểu cô nương như hoa như ngọc, đừng nói là phó bộc Vân gia ánh mắt quỷ dị, ngay cả Ngu Tu Dung cũng cẩn thận tới gần, vòng vèo nghe ngóng lai lịch của tiểu nha đầu. Tiểu cô nương này tranh thủ lúc Vân Sơ đi tắm, bị mọi người vây quanh hỏi chuyện, lúc thì gọi là a gia, lúc thì gọi là a thúc, làm mọi người chẳng hiểu ra làm sao.

"Cháu muốn gọi là a gia, a gia không cho, cháu chỉ đành gọi là a thúc."

Câu này sặc mùi mờ ám, ai nghe cũng cảm thấy Vân Sơ cố tình che giấu, sắc mặt Ngu Tu Dung vô cùng khó coi, cố nặn ra nụ cười hỏi:" A nương cháu đâu?"

Thượng Quan Uyển Nhi sụt sịt:" Một hôm a nương cháu ngủ, rồi không dậy nữa."

"Sao hôm nay cháu mới tới đây?"

"Hu hu hu, bọn họ muốn treo cổ cháu trên sừng trâu, may mà a gia ... Cháu không muốn chết, cháu, cháu lấy hết sức lay người ... Sau đó a gia, không phải, là a thúc tới cứu cháu."

Cả phòng nghe tiểu nha đầu kể lại quá trình giành giật sự sống, ai nấy đều thương xót.

Thượng Quan Uyển Nhi lau nước mắt, tỏ ra rất hiểu chuyện:" Cháu nói với a thúc, nuôi lớn cháu sẽ bán được giá tiền tốt, tới khi đó cháu chạy về đề a thúc bán tiếp, như thế a thúc sẽ có rất nhiều tiền."

Vân Na bị tiểu cô nương làm khóc rồi, nói:" Nó đúng là con của ca ca đấy, ca ca hồi xưa cũng hay dọa bán muội đi."

Vân Sơ tắm xong quay về vừa vặn nghe thấy Vân Na nói linh tinh, y không nhớ mình từng nói thế bao giờ, cho Vân Na một cái bợp vào đầu, thuận tay định cho tiểu nha đầu một bợp. Thôi Dao vội ôm Thượng Quan Uyển Nhi vào lòng, ánh mắt hung dữ nhìn y.

Ngu Tu Dung cười rất dễ sợ:" Tuy thiếp hay ghen một chút, có điêu để mặc huyết mạch Vân gia tư lưu lạc bên ngoài thì thế nào cũng không được."

Vân Sơ không ngờ mình vắng mặt một lúc sự tình thành ra thế này:" Ta đâu tạo nghiệt gì mà sinh ra đứa con như thế được, nó là tôn nữ của Thượng Quan Nghi, khuê nữ của Thượng Quan Đình Chỉ, toàn bộ Thượng Quan thị tử nạn, đứa bé này thiếu chút nữa mất mạng, may mà ta tới đúng lúc, đưa nó về."

Cứ nghĩ nói thế là rõ ràng lắm rồi, không ngờ Thôi Dao ở một bên lạnh lùng nói:" Thượng Quan Nghỉ nổi tiếng là người chính trực không biết biến thông, cổ hủ cứng nhắc. Thượng Quan Đình Chi cũng là người chất phác thật thà. Cả cái nhà đó không khác gì khúc gỗ, sao xuất hiện đứa bé hoạt bát thế này."

Nói rồi đẩy Thượng Quan Uyển Nhi tới giữa đám Vân Cẩn, Vân Cẩm, Vân Loan, tuy đường nét không thể nói là giống nhau, nhưng đứa nào đứa nấy như hoa như ngọc, đẹp đế vô cùng.

Hàm ý không nói cũng rõ.

Vân Na thậm chí chạy tới ôm Thượng Quan Uyển Nhi vào lòng, bảo nó gọi mình là cô cô, Thượng Quan Uyển Nhi thỏ thẻ gọi một tiếng "cô cô". Vân Na vui tới mức rút trang sức trên đầu xuống, bắt đầu trang điểm cho đứa cháu mới này.

Vân Cẩn làm vẻ mặt nghiêm trang không nói gì, nhìn a gia với vẻ mặt thất vọng. Vân Cẩm khẽ thở dài, chuyện của người lớn để cha mẹ giải quyết, muội muội bị thiệt thòi nên an ủi, nên nó cũng tới bên cạnh cô cô, cùng trang điểm cho Thượng Quan Uyển Nhi.

Chỉ có Vân Loan chẳng biết gì, mút ngón tay cười như đứa ngốc.

Bị đứa bé năm sáu tuổi dồn vào chân tường, Vân Sơ bất lực:" Nhất định muốn ta thừa nhận có người bên ngoài mới chịu à?”

Ngu Tu Dung nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nép mình vào lòng Vân Na khóc tấm tức, muốn ghét cũng không ghét được:" Thiếp sớm nhìn ra rồi mà, chỉ sợ vạn nhất, cho nên mới hỏi, phu quân nếu còn huyết mạch ở bên ngoài, nhất định phải mang về."

"Nhân đỉnh nhà ta thực sự quá ít."

Vân Sơ muốn điên rồi:" Ta nhớ chủ phụ đại hộ thường nói thế này, thiếp thân tuổi già xuống sắc, không thể hầu hạ lang quân nữa, cho nên chọn cho chàng hai mỹ thiếp trẻ trung, đưa về bổ xung hậu trạch."

"Sao ta chưa nghe thấy nàng từng nói câu đó nhỉ."

Ngu Tu Dung lạnh nhạt:" Thiếp cũng muốn nói, chẳng qua phu quân khác biệt, chỉ thích lão phụ thôi sao." Vân Sơ ngửa mặt nhìn trời buông tiếng thở dài, chẳng giải thích thêm nữa, cảm giác bây giờ quỳ xuống trước mặt Bao Thanh Thiên hô một tiếng, Bao đại nhân cứu con chắc cũng chẳng ích gì.

Thượng Quan Uyển Nhi thấy tất cả mọi người trong nhà đều coi nó là một phần tử trong nhà, vẫn chưa yên tâm, nên cực kỳ bám Vân Sơ, bất kể là y đi đâu, nó cũng bám theo, dù là vào nhà xí, nó cũng đợi bên ngoài.

Ngu Tu Dung gặp chuyện này rồi, chính là năm xưa Lý Tư cũng vậy, không thấy nàng là hoảng loạn cực độ. Cho nên tối hôm đó nàng liền bế cả nó và Vân Loan lên giường, nằm giữa mình và Vân Sơ.

Nửa đêm Vân Sơ nghe thấy tiếng xột xoạt, mở mắt ra phát hiện Thượng Quan Uyển Nhi đang đẩy Vân Loan vào chỗ nó ngủ. Vân Sơ lặng lẽ đưa tay sờ chỗ Thượng Quan Uyển Nhi ngủ, quả nhiên đứa bé này trải qua chuyện đáng sợ buổi sáng, đến đêm đái dầm rồi.

Vân Sơ lại lần nữa thở dài, lão tử chuyến này tổn thọ là cái chắc rồi.

Bách ky ti tra xét rất gắt gao, phong tỏa cả thành tìm kiếm di côi của Thượng Quan thị.

Huyện Vạn Niên cũng phối hợp vẽ hình dán ở cáo thị, hình do chính Thượng Quan Uyển Nhi tự vẽ.

Người ta đang lùng sục khắp thế giới tìm Thượng Quan Uyển Nhi, mình lại đi khoe khắp nơi nhặt đứa bé tên Thượng Quan Uyển Nhi về nuôi, không phải tự chuốc lấy rắc rối à? Vì thế Vân gia liền thêm một nữ hài tử tên Vân Quan Quan.

Người trong nha môn nói, đó là đứa bé do ngoại thất của huyện tôn nuôi bên ngoài sinh ra.

Chẳng ai nghi ngờ gì lời này, quan viên cấp bậc như Vân Sơ như Vân Sơ mà không nuôi mười mấy ngoại thất ở bên ngoài mới là chuyện mất mặt.

(*) Vân Sơ lại đi nuôi vợ thằng khác rồi.
Bình Luận (0)
Comment