Q6 - Chương 147: Không thể chối cãi.
Q6 - Chương 147: Không thể chối cãi.Q6 - Chương 147: Không thể chối cãi.
Vân Sơ gần đây có nhà không thể về.
Không phải chỉ vì y mang về một đứa con tư sinh, mà còn nghiêm trọng hơn thế nhiều.
Cứ tưởng rằng chuyện người Bách ky ti đang lùng sục di côi của Thượng Quan thị khắp thành Trường An là chứng cứ rõ ràng nhất cho sự trong sạch của y, ai ngờ Thôi Dao đột nhiên chỉ ra một điều khả nghi, năm xưa tròn 100 ngày đứa bé này, Thượng Quan thị mời nhà họ tới.
Phải biết rằng hai nhà bọn họ không có bất kỳ qua lại nào trước đó, lão già cổ hủ Thượng Quan Nghi ngay từ đầu đã không ưa gì Vân Sơ rồi, hai nhà thậm chí còn không có va chạm gì, cứ như người ta ghét tới mức không muốn dính dáng gì tới y vậy.
Đột nhiên tròn 100 ngày sinh đứa bé này lại mời họ.
Vân Sơ há hốc mồm mất một lúc mới nhớ ra chuyện này, đúng thật, khi đó đế hậu có ý muốn tuyển thái tử phi cho Lý Hoằng, nên mới mời Vân gia tới, chủ yếu nghe ngóng chuyện này thôi.
Nhưng lời giải thích của y không ích gì, nghi vấn có quá nhiều, như sao mỗi đứa bé này trong Thượng Quan thị lại có tính cách khác biệt như thế? Tao sao Vân Sơ lại cứu đúng đứa bé này?
Thực sự trên đời này có nhiều sự trùng hợp như thế à? Không biết bà nương Thôi Dao đó sao lại ngứa mắt với mình, nhưng lập luận của nàng rất thuyết phục, đến Vân Sơ nghe mà còn nghi đứa bé này có phải là đứa con rơi của mình không?
Bây giờ thậm chí thành vấn đề y có hiềm nghi gian díu với vợ người ta rồi.
Thế nên Vân Sơ tạm thời không thể về nhà, nếu không nha đầu đó suốt ngày bám lấy y, giải thích càng không thông.
Đợi người trong nhà bình tĩnh lại đã, dù gì y còn có rất nhiều việc phải xử lý.
Thành Trường An bị gần hai vạn sĩ tử trong lòng chất chứa lửa giận phá hoại tan hoang, thêm vào nhiều nhà học theo Lý Tích, tránh đám sĩ tử tới tìm mình thành họa nên đốt nhà, khiến cho mười ngày trôi qua, trong thành vẫn còn mùi gỗ cháy.
Thành nam càng là nơi tàn phá dữ dội nhất, những nhà được đám sĩ tử coi là thế gia quân tử, hào môn danh sĩ càng tự đốt nhà mình thành đống đổ nát.
Chuyện này chẳng còn cách nào, giữa đốt nhà và chặt đầu, bọn họ lựa chọn đốt nhà, đốt rất dứt khoát.
Đốt cũng tốt, vừa vặn để Vân Sơ khởi động kế hoạch cải tạo nam thành.
Bị phá hoại nghiêm trọng nhất không nghi ngờ gì chính là nha môn huyện Vạn Niên.
Từ đại môn nha môn cho tới nhà bếp hậu đường đều bị đám sĩ tử đập tanh bành, bàn làm việc hiện giờ của Vân Sơ là lấy từ thư phòng trong nhà, mang tới dùng tạm.
Những công giải khác đều thế, ai nấy phải dùng đồ ở nhà, cho nên chẳng hề chỉnh tê.
Sắm sửa đồ dùng huyện nha, sửa sang lại những chỗ bị tổn hại, không phải là số tiền nhỏ.
Cũng may là tiền lương xây dựng Đại Minh Cung, vì kiểm nghiệm xong, cho nên có thể bỏ niêm phong lấy ra dùng rồi.
Còn bốn thánh tiền kết toán cho thương cổ, Thẩm Như nói để lại làm tiền đặt cọc, tránh sau này Đại Minh Cung xảy ra vấn đề, đám thương cổ chỉ biết tới lợi ích đó sẽ không nhận.
Thế là huyện Vạn Niên có tiền mua sắm đồ dùng, còn đám thương cổ lấy ba thành tiền lương, cũng không có ý kiến gì với bốn thành tiền đảm bảo kia.
Tất nhiên bọn họ cũng có mục đích của mình.
"Nói vậy đám thương cổ lại nhắm vào kế hoạch cải tạo nam thành?" Vân Sơ nghe Thẩm Như báo cáo có chút uể oải, dù y có đúc bằng sắt thì thời gian qua quá nhiều việc, có cảm giác quá sức rồi:
Trong huyện nha có ai không như vậy đâu, thực sự là hết chuyện này tới chuyện khác, làm người ta thở không ra hơi:" Các thương cổ nói rồi ạ, chỉ cần huyện nôn nói một tiếng, bọn họ sẽ lập tức khởi công, không dám chậm trễ."
Vân Sơ cười:" Chẳng lẽ bọn họ không biết giờ bản quan đã là quỷ nghèo rồi à?"
Thẩm Như cảm khái:" Hạ quan nói rồi ạ, vốn còn muốn học sở giao dịch, thiết lập một quỹ đảm bảo kế hoạch cải tạo nam thành, kết quả các thương cổ hi vọng như trước kia, huyện tôn lên tiếng, bọn họ làm việc, sau này xong thì chia tiền."
Vân Sơ xua tay:" Trước kia ta dùng chữ tín cá nhân để đảm bảo chỉ là kế quyền nghi, bây giờ làm việc như thế là không có quy củ. Thương cổ phải dựa vào hợp đồng, mà không phải một câu nói của ai đó."
"Hợp đồng mới là kế lâu dài, chữ tín đối diện với nguy hiểm người không còn chính sách cũng bỏ."
"Đưa ra thêm một quy định, vì đảm bảo quy cách và chất lượng vật liệu xây dựng, sau này phàm là mua sắm lượng lớn vật liệu xây dựng, phải thông qua sở giao dịch, phải cho chứng nhận chất lượng mới được chính thức bán ra."
Thẩm Như chắp tay:" Huyện tôn cao kiến, như thế chặn đứng được thương cổ bất lương lấy hàng xấu làm hàng tốt, đảm bảo vật liệu kiến trúc của Trường An sau này đều là đồ tốt. Như thế chất lượng công tình cũng nâng lên."
"Được, vậy chấp hành đi, thử hai năm, nếu không có vấn đề gì thì đưa vào pháp quy chính thức của huyện Vạn Niên."
Nghe an bài xong, Thẩm Như không rời đi ngay mà trầm ngâm chốc lát:" Huyện tôn, hạ quan cho rằng, vì lập nên chữ tín cho Trường An, quan phủ phải tăng cường lực độ quản lý giám sát thị trường. Biện pháp huyện tôn vừa nói nên trải rộng ra toàn bộ phương diện cuộc sống của bách tính."
"Có như thế bách tính mới có nhà tốt để ở, xe tốt để đi, y phục tốt để mặc, được ăn lương thực yên lòng."
Vân Sơ nghiêm mặt phủ định ngay:" Chớ có giết gà lấy trứng, để lại cho quan phủ sau này ít tiền cơm áo. Trường An nay chưa giàu có tới mức thi hành loại giám sát này đâu."
"Ngược lại những thương cổ loại kiến trúc mấy năm qua nhờ công trình lớn ở Trường An mà ăn tới béo múp, đồng thời vì ném toàn bộ tiền vào công trường Đại Minh Cung, từ đó tránh được tai họa từ sự sụp đổ của sở giao dịch. Cho nên tới giờ chúng phải góp sức rồi."
Thẩm Như khâm phục:" Huyện tôn nghĩa cả, hạ quan kém xa."
"Được rồi, khỏi vỗ mông ta." Vân Sơ tiếp tục đọc văn thư, được một lúc thấy Thẩm Như vẫn đứng đó, hỏi:" Ngươi còn chuyện gì nữa."
Thẩm Như đỏ mặt, cứ ấp a ấp úng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Vân Sơ tủm tỉm cười:" Xem ra ngươi không muốn đi Lạc Dương làm hộ bộ lang trung nữa chứ gì?"
Thẩm Như hổ thẹn nói:" Hạ Quan nhờ người tới Lạc Dương nghe ngóng, hỏi mới biết, một năm qua hộ bộ thay ba vị độ chỉ lang trung, hiện đang là người thứ tư. Ba người trước, một chén một tù một lưu đày, nghe nói người thứ tư cũng khó yên ổn."
"Huyện tôn, đó là đầm rồng hang hổ, không thể tới được."
Vân Sơ hừ lạnh:" Kẻ nào kẻ nấy chí cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, đã nói với các ngươi, Lạc Dương bây giờ là tòa thành chết, vậy mà không tin."
"Cho ngươi biết, loạn cục ở Trường An đã qua rồi, đợi Chu Hưng đốt hết người cần đốt, ở lại Trường An mới là lựa chọn tốt nhất."
Thẩm Như nhỏ giọng hỏi:" Thuộc hạ biết sai rồi, vấn đề là Chu Hưng còn giết tới bao giờ?”
Vân Sơ cười nhẹ:" Giết tới khi huân quý ở Trường An đều bỏ chạy tới biệt viện Ly Sơn ăn củ cải là được."
(*) Chứng tỏ bên cạnh ba lão già kia có người của Vân Sơ.