Q6 - Chương 148: Còn chín ngày nữa.
Q6 - Chương 148: Còn chín ngày nữa.Q6 - Chương 148: Còn chín ngày nữa.
Khi hai huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư được người ta khiêng từ thái y viện ra thì toàn thân được dùng ván gỗ cố định.
Chủ yếu xương cốt toàn thân từ trên xuống dưới bị gãy quá nhiều, nội tạng cũng yếu ớt, không nằm im không được.
May nhờ thái y viện nhiều cao thủ, bọn họ mới khôi phục được thành thế này, chứ ở nơi khác thì đã chết lâu rồi.
Huynh đệ bọn chúng nên ở thái y viện thêm hai tháng, nhưng lửa giận trong lòng chúng sắp thiêu cháy chúng rồi, lại sợ Vân Sơ đuổi tới thái y viện tiếp tục đánh chúng, nên chúng mới bất chấp tất cả rời đi, trở về Lạc Dương.
Vân Sơ luôn đánh chúng.
Lần trước ở Thái Sơn bị ăn đòn, bọn chúng nhịn, ai bảo chúng cười nhạo người ta, cười phải tên điên.
Lần này y đánh người rất ngang ngược vô lý.
Hai huynh đệ họ nằm trên xe ngựa trải thảm dày, chỉ hi vọng có thể sớm ngày rời Trường An, để kể tội với hoàng hậu.
Bọn họ muốn lặng lẽ rời đi, huyện nha phụ trách trả tiền thuốc thang cho thái y viện không chịu.
Bất kể ai rời chức ở huyện Vạn Niên đều sẽ có bữa tiệc tiễn chân vui vẻ làm người ta cả đời khó quên, huynh đệ Vũ thị cũng thế.
Được Thẩm Như, Trương Giáp dẫn đầu, các quan viên thực lòng mừng rõ tiễn huynh đệ Vũ Thị đi, sau đó ném lễ vật của mình lên xe.
Vì thế bệnh tình hai huynh đệ Vũ thị càng thêm nghiêm trọng.
Vân Sơ vốn có ý tốt, đôi huynh đệ này ngày sau bay cao là chuyện tất nhiên. Vân Sơ y có thể không thèm để ý tới hai tên tiểu nhân vô sỉ đó, nhưng những quan viên khác còn phải thăng tiến, chẳng may bị hai huynh đệ này hận, thế nào cũng có vô số phiền toái.
Có điều chuyện đã tới mức này rồi thì nghe thiên mệnh, mà cũng chẳng phải chuyện lớn, cùng lắm là mình cưỡi ngựa đuổi theo đánh một trận.
Tiêu chí Trường An yên bình chính là đàn vịt ở Tháp Đại Nhạn có thể tự do bay lượt trên không.
Đàn vịt này cực kỳ có linh tính, phàm là lúc Trường An gặp tai họa, sẽ không nhìn thấy bóng dáng trên bầu trời, một khi Trường An bình yên vô sự, bọn chúng sẽ bay ra làm phiền người ta.
Loại chuyện này xảy ra một hai lần thì chẳng nói làm gì, nhưng nó xảy ra rất nhiều lần rôi, nên người Trường An đều phát hiện ra thứ điềm lành này.
Đồng thời bọn họ dựa vào đàn vịt có bay hay không để đánh giá hôm đó có phải là ngày lành tháng tốt hay không?
"Kỳ thực có gì đâu, trên tầng thượng của tháp Đại Nhạn có lồng vịt cực to, mỗi khi đến tối, các hòa thượng sẽ mở lồng ra, cho vào đó ít nước sạch và thức ăn, vịt sẽ tự nhiên mà vào lồng."
"Nếu các hòa thượng thấy hôm nay Trường An không bình yên thì không thả vịt ra, người dân tất nhiên không thấy vịt bay khắp nơi. Các hòa thượng thấy hôm nay bình yên, cho nên thả vịt ra."
"Cho nên nói Phật pháp có ở khắp nơi."
Ôn Nhu mấy ngày qua chiếu cố chuyện làm ăn ở phường Bình Khang hơi quá tích cực, cho nên cả người chẳng có chút tinh thần nào, nói chuyện yếu ớt.
"Ngươi tưởng trốn vào đó thì ta không dám đi tìm ngươi tính sổ à?" Vân Sơ trừng mắt, ngày hôm đó y cũng như mọi người, nghĩ Thượng Quan Nghỉ quá điên cuồng, nhưng sau nghĩ lại phát hiện quá nhiều chi tiết bất thường, cân nhắc cẩn thận không khó đoán ra, một người dầu vào lửa ở chuyện này:
Không phải, nói chính xác thì hắn luôn trù tính làm việc này, chỉ đợi một con dê thế mạng tới. "Việc gì ta phải trốn ngươi chứ?" Ôn Nhu hơi chột dạ, tuy hắn không thấy chuyện mình làm có gì sai, nhưng tên Nhị Bách Ngũ này nhiều lúc không thèm quan tâm tới đúng sai:
"Chết 31 sĩ tử." Vân Sơ thở dài:
Ôn Nhu lạnh nhạt nói:" Một tên mắc lao phổi, ba tên nợ tiền, một tên vụng trộm bị người ta truy sát, số còn lại tới Trường An đọc sách mười năm, tiến thì thi không được tiến nghĩ, lùi không muốn làm việc hạ tiện, vì thể diện cố bám trụ ở Trường An, đốt tiền cho mẹ ở quê nhà, loại như thế chết đi cho sạch sẽ."
Vân Sơ lại thở dài:" Ngươi nói thế làm ta dễ chịu hơn rồi."
"Trên đời này càng loại hạ lưu vô sỉ càng trân trọng mạng sống, dù đi vào đường cùng, cũng muốn sống thêm một khắc. Ngược lại người trong sạch, mất đi hi vọng là lập tức tìm cái chết, không để bản thân ô uế."
Ôn Nhu thầm thở phào, qua được một ải rồi, hắn biết Vân Sơ cũng không ngại thực thi kế hoạch như vậy, chẳng qua là ngại một người phát giác nghĩ không thông, vừa rồi hỏi thế là cố ý tạo cơ hội để hắn giải thích cho người đó thôi.
Với người này, Ôn Nhu không cách nào biện giải, chỉ hỏi Địch Nhân Kiệt:" Hay là huynh đệ chúng ta uống chút rượu đi."
Địch Nhân Kiệt nhìn chằm chằm Ôn Nhu:" Đường đường tể phụ, mà ngồi trên ghế vươn cổ ra như con dê chờ giết mổ, người ra tay lại là một tên thái giám. Chuyện này khiến ta cực kỳ không thoải mái."
Ôn Nhu không thấy mình phải có trách nhiệm gì hết:" Ông ta tự chuốc lấy mà thôi, ai bảo định kéo cả Trường An này vào vũng lầy, ta không thấy có gì đáng thương. Ông ta không chết thì không biết con kéo bao nhiêu người chết."
Địch Nhân Kiệt nghiêm túc nói:" Tể tướng cần có uy nghiêm..."
Vốn định hôm nay nhường nhịn tên này một chút cho qua chuyện cơ, nhưng mà quan điểm hai người thực sự quá khác nhau, làm Ôn Nhu không nhịn được:" Thế Trường Tôn Vô Ky có cao quý hơn Thượng Quan Nghi không? Ta nghe nói khi ông ta chết bị một đám quân sĩ đề xuống, cổ bị siết thừng, lưng bị mười mấy cái chân dẫm lên, kéo cho gấy cổ mà chết, sau đó mới treo lên xà, nói là tự treo cổ."
"Nói ra Thượng Quan Nghi chết vậy là tôn nghiêm chán rồi."
Địch Nhân Kiệt không để ý tới Ôn Nhu, quay sang Vân Sơ:" Đuổi Chu Hưng đi đi, cứ tiếp tục thế này Trường An không còn là Trường An chúng ta muốn nữa, mà thành quỷ thành mất."
Ôn Nhu gạt phát đi:" Trừ ác phải tận gốc."
Vân Sơ trả lời:" Ngày mùng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, Huyền Trang đại sư lầm phật đàn, phô thi đàn, cô hồn đàn, siêu độ vong linh. Lúc đó cũng là ngày Chu Hưng rời Trường An."
Địch Nhân Kiệt bấm ngón tay, ủ rũ nói:" Còn chín ngày."
Ôn Nhu lấy chìa khóa mở một cái hộp, đưa Địch Nhân Kiệt:" Những tin tức này vốn không liên quan tới ngươi, không định cho ngươi xem, nhưng người đã hỏi tới thì xem đi"
Địch Nhân Kiệt đóng mạnh hộp lại, trả về:" Nếu hai ngươi không muốn ta xem, ắt là tin tức có hại với ta, không xem thì thôi.
Vân Sơ võ vai Địch Nhân Kiệt:" Đợi tới ngày mùng hai tháng hai đi, ta hi vọng qua ngày đó, hết thảy khôi phục yên bình."
Ôn Nhu độc ác chép miệng:" Tin tức này ta xem xong phải phóng túng ở phường Bình Khang tới sáu ngày mới bình tĩnh lại được."
Địch Nhân Kiệt trừng mắt, rồi nói với Vân Sơ:" Hát cho ta một bài đi, để tâm tình ta tốt lên chút, đừng chọn bài chính thức quá, chọn tiểu khúc thôn dã ấy."
"Được.' Vân Sơ lấy cái trống tay, hai tay gõ ra đoạn nhạc nhanh sôi động, hát to:" Nhìn mây trắng, nhìn thấy bản thân, nhìn rặng núi, nhìn thấy mỹ lệ..."