Q6 - Chương 149: Sự tình không đơn giản. (1)
Q6 - Chương 149: Sự tình không đơn giản. (1)Q6 - Chương 149: Sự tình không đơn giản. (1)
Trong huyện nha đổ nát của huyện Vạn Niên vang lên tiếng trống, tiếng hát quen thuộc của huyện tôn nhà mình cũng từ công giải truyền ra. Từ trong tiếng hát có thể nghe ra sự soái thoát đứng ngoài thế tục, tuy chỉ là tiểu khúc, vẫn khiến người trong huyện nha dừng tay lắng nghe.
Đám Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh, Trần Minh những người trẻ tuổi có thành tựu ở thi từ càng nghe tới ngây ngất.
Khúc ca dừng, Lư Chiếu Lân nói:" Trong chất phác thấy chân tình, trong thô sơ thấy tỉnh xảo, tiểu khúc này xứng với bốn chữ danh sĩ phong lưu rồi."
Người khác đơn giản thấy, huyện tôn hát rồi, tức là không còn chuyện gì lớn nữa, có thể yên tâm mà sống rồi.
Vân Sơ hát xong thấy Địch Nhân Kiệt có vẻ thoải mái hơn, nói:" Nếu còn thấy chưa vui, ta có thể hát thêm, loại tiểu khúc thôn quê thế này ta biết nhiều lắm."
"Thế là được rồi." Địch Nhân Kiệt uống hết trà trong chén, chắp tay sau lưng nói:" Phải về thôi, chuyết kinh thấy ta mấy ngày qua không vui, hôm nay nấu canh đợi ta về ăn cơm."
Ôn Nhu mãi mới nói được một câu giống tiếng người:" Cơm điêu hồ ăn với thịt cừu hầm rau củ là ngon nhất, khi ăn phải rưới canh lên bát cơm, thịt cừu dùng giẻ sườn, nhất định hầm như cho thịt mềm, mút một cái là rời khỏi xương."
Địch Nhân Kiệt cười:" Tất nhiên rồi."
Đưa mắt tiễn người huynh đệ tổn thương rời đi, Vân Sơ quay sang Ôn Nhu:" Ngươi thì sao, về nhà bồi tiếp lão bà, hay là theo ta đi thăm đại nhi tử."
Ôn Nhu lắc đầu:" Ta muốn ở lại nhà ăn hậu đường, uống rượu, ăn cơm điêu hồ với thịt cừu hâm."
"Ngươi nhiều ngày rồi chưa về, nên về đi chứ."
"Làm chuyện trái lòng, không mặt mũi nào gặp phu nhân, đợi thêm vài ngày áy náy vơi đi thì ta về." Ôn Nhu nói một lời nhiều ý, huynh đệ, ngươi cũng không khác gì ta đâu, xử lý chuyện của mình đi:
Mỗi người có cách trị thương của mình.
Còn Vân Sơ chẳng thương tổn gì, tuy y có phần trong cái chết của Thượng Quan Nghị, ít nhất y hoàn toàn có thể ngăn cản chuyện này nếu quyết liệt hơn, nhưng không ngăn cản, y cũng chẳng phải áy này. Dù sao chuyện vừa xảy ra với Vân Sơ mà nói chỉ là một đoạn lịch sử, trong đọn lịch sử đó, Thượng Quan Nghỉ chết còn nhục nhã hơn.
Ở đây ít nhất Ôn Nhu giúp ông ta khơi lên một hồi phong ba cực lớn, dù có chết cũng đủ ghi lại vào sử sách, có hơn hai vạn sĩ tử nghe hiệu triệu của ông ta, không phụ thân phận văn tông.
Không biết vị văn tông một đời này chết rồi, ở biển đông có con cá kình nào hoăng không?
Khi Lưu Nhân Quỹ từ Lạc Dương trở về, ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt đích thân ra Minh Đức Môn nghênh tiếp.
Vừa gặp lại một cái, Vân Sơ cảm giác mình thấy một Lưu Nhân Quỹ giả.
Ông già trước kia tuy trông rất nghèo khó, nhưng mũi sư tử, râu dài, người cao tám thước, bước chân như có gió giờ đây nhỏ đi một đoạn.
Lưng ông ta còng xuống, chòm râu mượt mà giờ trắng nhiều hơn đen.
Khi từ trên xe đi xuống, bước chân ông ta không vững, Vân Sơ vội đi nhanh tới đỡ, ông già kiên cường như sắt đó yếu ớt nói:" Về huyện nha hãng nói."
Mặc dù bước chân liêu xiêu, nhưng Lưu Nhân Quỹ nhất quyết muốn đi bộ, đôi mắt mờ đục không ngừng nhìn quanh, chứng kiến cảnh đổ nát của nam thành, miệng run lên mấy lần:" Trường An tổn thất có nghiêm trọng không? Ta hay tin mà lòng như lửa đốt, hận không thể về ngay lập tức. Lão già Thượng Quan Nghi đó, thật là, vì sao nghĩ không thông như vậy chứ, ông ta quá cố chấp rồi..."
Ôn Nhu hắng giọng một tiếng, an ủi:" Chủ yếu là mấy nhà huân quý sợ bị đám sĩ tử đó làm liên lụy nên đốt nhà mình, bách tính không sao cả, mỗi khu nam thành, nhà tự đốt hơi nhiều, chữa cháy không kịp nên bị lan sang nhà khác. Nhưng không sao hết, dù sao cũng sắp di rời rồi, Lưu công không cần bi thương quá."
Lưu Nhân Quỹ sửng sốt:" Di dời, ý ngươi là Trường An vẫn còn đủ lực làm việc này à? Không phải cả hai huyện đều ném sạch tiền vào Sở giao dịch rồi à?"
"Cũng phải gắng hết sức thôi, có phá hoại thì phải có xây dựng. Thời gian trước đám sĩ tử gây loạn, cũng may giúp công trình cải tạo thành nam tiến hành sớm, nói ra còn là chuyện tốt."
"Tái ông thất mã sao?"
Vân Sơ đỡ Lưu Nhân Quỹ đi tới dưới một con trâu đồng, ngồi xuống ở bậc thang, tắm mình trong ánh nắng mùa đông, thở dài:" An ủi bản thân như vậy, có điều thời gian qua, số lần tái ông mất ngựa ở Trường An nhiều quá."
Lưu Nhân Quỹ thương cảm, an ủi:" Lão phu biết tình thế rất gian nan, nhưng các ngươi không từ bỏ, thế là tốt. Trước kia lão phu nghe tin ba người các ngươi đều xuống tóc xuất gia, ý nghĩ đầu tiên là Trường An xong rồi."
Địch Nhân Kiệt ngồi xuống bên kia, quan tâm hỏi:" Công việc của Lưu công có vẻ không dễ dàng."
Hẳn là nhờ tắm nắng, trên gương mặt viết đầy sự phong trần mệt mỏi của Lưu Nhân Quỹ xuất hiện nụ cười:" Thật may, trước giao thừa kịp bù đủ số lương thực cho biên quân và đại quân ở Doanh Châu."
Biên quân ở đây là toàn bộ biên quân từ Liêu Đông tiến về phía tây, vượt qua núi cao, sông lớn, thảo nguyên, sa mạc, đến Ngọc Môn Quan.
Biên quân cả một tuyến này có ba mươi bảy vạn phủ binh, phụ binh, giao dịch, số lương thảo, trang phục, quân giới, chiến mã, vật tư, được ông già này điều động, trong vòng nửa năm đã gom đủ.
Còn vật tư tiếp thế cho đại quân của Tiết Nhân Quý ở Doanh Châu càng là con số kinh người, mười hai vạn địa quân rời khỏi Doanh Châu vốn xa xôi, vật tư thiếu hút, tiến về phía bắc chiến đấu với người Khiết Đan, người Hề ở vùng Bạch Sơn Hắc Thủy. Rốt cuộc cần cung ứng bao nhiêu vật tư mới đủ duy trì cho đại quân tác chiến.
Càng chưa nói tới công tác thu gom, vận chuyển và điều phối vật tư, có thể coi là công việc khổ sai cấp sử thi rồi. Vậy mà ông già này không than vãn, lại quan tâm tới chuyện của Trường An trước, nói tới chuyện của mình thì hời hợt như lão nông đi nhổ cỏ ngoài ruộng vê.