Q6 - Chương 150: Sự tình không đơn giản. (2)
Q6 - Chương 150: Sự tình không đơn giản. (2)Q6 - Chương 150: Sự tình không đơn giản. (2)
Vân Sơ cau mày:" Trước kia có tới sáu chuyển vận sứ lo liệu lương thảo biên quân, vì sao năm nay chỉ có mình ngài?"
"Triều đình mãi không phái người tới, nghe nói từ khi bệ hạ bệnh nặng, Thượng Quan Nghỉ và hoàng hậu bất hòa. Lệnh của hoàng hậu không qua được trung thư, môn hạ, mà tấu của trung thư, môn hạ đưa lên không được hoàng hậu phê. Hai bên cứ giằng co như thế làm bao chuyện lỡ dở." Lưu Nhân Quỹ thở dài:
Vân Sơ cười nhạt:" Phía Lưu công không được trả lời chứ, ở Trường An thì mỗi ngày ba đợt công văn tới, dù là hoàng hậu hay tam tỉnh lục bộ, đều không quên nơi này, thật may mắn thay cho Trường An."
Lưu Nhân Quỹ không để ý tới lời oán trách của Vân Sơ, nhìn tận cùng Chu Tước đại nhai, hơi thất thần một chút:" Thượng Quan Nghi chết ra sao?"
Khi đó Vân Sơ còn ở huyện nha, Ôn Nhu ở tháp Đại Nhạn, Ôn Nhu ở trong nha môn Đại lý tự, vì thế chỉ hắn tận mắt chứng kiến chuyện này, bùi ngùi đáp:" Đường đường tể phụ mà bị một tên thái giám chém đầu giữa đường."
"Ôi! Đáng thương... -"
Ôn Nhu lại khuyên:" Lưu công khổ cực rồi, về nhà nghỉ đã."
Lưu Nhân Quỹ cúi đầu xuống ho:" Vất vả không tính khổ, khi bàn giao công việc ở Lạc Dương mới là khổ."
Vân Sơ thấp giọng hỏi:" Thực sự có đổ máu ở Tử Vi cung sao?"
Lưu Nhân Quỹ trầm giọng nói:" Tán ky thường thị Trương Nhân, trung thư xá nhân Tiết Độ, công bộ tả thị lang Hàn Thành, thái phủ tự thường phụng Lâm Duyên, ti nông tự thiếu khanh Cốt Phó Lộc, còn có cả đám bắc môn học sĩ, bọn họ la hét đòi Thượng Quan Nghi từ chức."
"Ngự sử Ôn Giám mấy lần đứng ra trách mắng, đám người đó chẳng những không kiêm chế bớt, lại còn đánh đập ông ấy ngay trên triều. Thượng Quan Nghi lệnh ngự tiền thị vệ vào chỉnh đốn triều cương, Tiết Độ đoạt phủ việt trong tay thị vệ chém Thượng Quan Nghi... Tiếp đó quan viên trung thư, môn hạ, cùng lưỡng đài ra tay ... Triều đường biến thành chốn chợ búa."
"Lão phu khi đó đứng nhìn đám người đọc sách vốn yếu ớt ấy bỗng dưng dũng mãnh như sư tử, làm lão phu cảm tưởng quay về chiến trường Bạch Giang Khẩu vậy."
"Cuối cùng hôm đó chết mười một, bị thương vô số, hoang đường vô cùng."
"Thềm bạch ngọc nhuộm đỏ máu, danh thần mãnh tướng lăn lộn trong vũng máu, thị vệ trong cung lạnh lùng đứng nhìn ... Đó mới là điều làm lòng lão phu nguội lạnh nhất."
Ba người Vân Sơ tuy đã biết tình hình đại khái, nhưng bây giờ nghe người trong cuộc kể ra mới hiểu tình hình khi đó nghiêm trọng cỡ nào, bảo sao Thượng Quan Nghi lại vội chạy tới Trường An hòng kiếm thêm trợ lực.
Địch Nhân Kiệt mũi thở mạnh mấy cái:" Bệ hạ cứ bỏ mặc vậy sao?"
Lưu Nhân Quỹ thở dài:" Chứng đau đầu của bệ hạ phát tác, trước đó được hoan quan, cung nga đưa về tẩm cung trước đó rồi."
Ánh nắng ám áp hiếm hoi giữa ngày đông chiếu lên hai người, nhưng tâm trạng cả hai chẳng tốt, chẳng còn tâm tư nói chuyện.
Lại qua một lúc nữa, Lưu Nhân Quỹ nói:" Trên chiều đánh nhau, chưa tới nửa ngày lan ra trong thành, gia đinh, gia tướng nhà công khanh quý nhân cầm gậy ra đường, tìm kiếm nhà có hiêm khích với mình, gặp một cái là xông vào, tức thì biến Lạc Dương thành chiến trường, hò la chém giết rung trời..."
Vân Sơ khe khẽ đấm đầu:" Thái tử đâu?"
"Chính nhờ thái tử trở về dẫn 3000 thiết ky tiến vào Lạc Dương trấn áp, chuyện chém giết mới lắng xuống. Thái tử được đông đảo lão thần tháp tùng tới Thượng Dương Cung cận kiến bệ hạ, được bệ hạ thừa nhận, trao quyên giám quốc, dẹp phân tranh trên triều. Cho nên lão phu mới được về Trường An."
"Chuyện của thái tử mà ngươi không biết gì à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Ta không còn gì để dạy thái tử, hoàn thành trách nhiệm sư phụ rồi, việc của thái tử do thái tử tự quyết, ta không để ý nữa."
Lưu Nhân Quỹ vỗ đùi:" Nếu là lúc bình thường, ngươi ty hiềm là nên, nhưng giờ là lúc nhiễu nhương, ngươi nên tới Lạc Dương, tọa trấn trung quân, ổn định lòng người, chấn nhiếp gian nhân."
"Lần này ngài sai rồi, người không nên tọa trấn trung quân nhất bây giờ là ta."
"Vì sao?"
Vân Sơ nhỏ giọng nói:" Bệ hạ lúc này sức khỏe không tốt, thế nào cũng lo ta tới Lạc Dương, thái tử sẽ làm lại sự kiện Huyền Vũ Môn."
Lưu Nhân Quỹ Ngớ người mất một lúc, không thể không thừa nhận Vân Sơ nói đúng, do ông ta quá gần gũi với y mà quên mất khả năng này:" Bệ hạ đúng là nên phòng bị thái tử rồi, ài, bệ hạ tuy bệnh nặng, nhưng không có ý lui về làm thái thượng hoàng."
"Chuyện này không thể trách bệ hạ, khi cao tổ hoàng đế làm thái thượng hoàng thế nào, bệ hạ biết rất rõ, bệ hạ không muốn học cao tổ hoàng đế, trốn trong cung sinh con không ngừng đâu."
"Rốt cuộc là vì sao chứ?" Lưu Nhân Quỹ hai tay đấm đùi, thiếu điều hét lên:" Mới năm ngoái thôi, giờ này bệ hạ chuẩn bị phong thiện Thái Sơn, Đại Đường phồn thịnh vô địch. Vậy mà bệ hạ phong thiện trở về, thiên hạ thanh bình lại thành tiêu điều thế này."
Vân Sơ dìu Lưu Nhân Quỹ đứng lên, chỉ công trường tận cuối Chu Tước đại nhai:" Nơi đó sẽ dựng lên một tòa vạn quốc tụng đức thiên xu, cao 147 thước, nặng 200 vạn cân, khi nó được dựng lên rồi, Trường An sẽ lại hưng thịnh thôi."
Lưu Nhân Quỹ nhìn thấy vết máu ở chân trâu đồng, nhổ nước bọt lên, lấy khăn tay ra sức lau, trách:" Ngươi chỉ nhắc tới Trường An, không bận tâm gì tới Lạc Dương, ta còn thấy ngươi có vẻ vui mừng."
Vân Sơ chẳng phủ nhận:" Ngài biết mà, đây là nhà ta."
"Nhân vật như ngươi nên phóng mắt nhìn thiên hạ."
"Người nên phóng mắt nhìn khắp thiên hạ là hoàng đế, không phải ta." Lưu Nhân Quỹ hơi sa sút vì ông lần nữa phải công nhận Vân Sơ nói đúng, nhân vật như y mà bắt đầu lo chuyện thiên hạ, người ta sẽ chẳng yên tâm, chỉ biết buông một tiếng thở dài:" Đáng tiếc!"
Đi được một đoạn Lưu Nhân Quỹ chỉ đống hoang tàn ở thành nam do bị lửa thiếu cháy thành đống gạch vụn:" Phóng hỏa trong thành là đại tội."
Vân Sơ đáp:" Chu Hưng đang xử lý rồi."
Lưu Nhân Quỹ cau mày, bất mãn nói:" Đuổi hắn đi, Trường An không chấp nhận sự tồn tại của thứ độc trùng u tối này."
"Hắn thu thập hành trang rồi, hai ngày nữa sẽ rời Trường An, tới Lạc Dương tự thỉnh công cho bản thân."
Ánh mắt Lưu Nhân Quỹ trở nên sắc bén:" Ngươi đã định chết già ở Trường An, vậy thì trông coi đại môn cho chặt, sau này chớ để thứ sâu bọ rắn rết chạy vào nữa."