Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1381 - Q6 - Chương 151: Khám Phá Của Vân Quan Quan. (1)

Q6 - Chương 151: Khám phá của Vân Quan Quan. (1) Q6 - Chương 151: Khám phá của Vân Quan Quan. (1)Q6 - Chương 151: Khám phá của Vân Quan Quan. (1)

Khi đón Lưu Nhân Quỹ về, ba người Vân Sơ đều ra mặt, không thêm ai nữa, rồi tới Nhà ăn lớn cùng ăn bữa cơm gần gũi thân tình. Chớp mắt một cái tới lúc tiễn chân Chu Hưng đi, Vân Sơ suất lĩnh quan lại lớn nhỏ trong thành tiễn chân, có thể nói hết sức long trọng.

Lưu Nhân Quỹ trở về một người một xe rất đơn giản.

Chu Hưng đi thì rầm rầm rộ rộ.

Hơn trăm tội tù đeo gông đeo xích, Vân Sơ tới cáo biệt từng người, vì trăm người trong đó thì y quen biết tám chín chục rồi.

Trước kia à, tuy chẳng phải là quá thân thiết, nhưng dù gì mọi người từng cùng nhau yến tiệc, làm thơ gì đó, vậy mà chớp mắt một cái thượng khách ngồi hoa sảnh đã thành tội tù dưới thâm.

Trời đổ tuyết, rét căm căm, Vân Sơ chuẩn bị mỗi người một phần lương khô, một cái áo chống lạnh, coi như làm trọn tình nghĩa đồng hương.

Chuyện tới ngày hôm nay, e rằng cũng chỉ Vân Sơ mới dám tiễn biệt những người này, đồng thời cho họ chút hỗ trợ.

Rất nhiều tội tù nhìn thấy Vân Sơ muốn lớn tiếng cầu cứu, nhưng đám ngục lại đáng ghét đã bịt miệng họ, họ không cách nào kêu ra được.

Chu Hưng đứng bên cạnh Thẩm Như, cùng nhìn Vân Sơ bận rộn, nói:" Những kẻ này đều chết chắc, lòng tốt của quân hầu e chỉ làm đám ngục lại hưởng lợi thôi."

Thẩm Như thở dài:" Toàn là người chết chắc, vậy trên đường đừng hành hạ họ làm gì. Trong số họ cũng không ít chính nhân quân tử, rơi vào cảnh này thuần túy vì thời thế thôi."

Nói tới đó chỉ một trung niên nam tử cúi gầm mặt.

"Như Chu Đình Ngôn, là một vị thanh quan, lại hay lên tiếng trượng nghĩa, từng vì một nông phu mà tranh chấp với đại lý tự, trải qua nhiều khó khăn mới minh oan được cho nông phu, trở thành câu chuyện đẹp ở dân gian."

Chu Hưng tới tận bây giờ chưa khỏe lại, cố chấp mang bệnh làm việc khiến thương thế tiến triển rất chậm, nhưng đám người trước mắt cho hắn động lực vô tận, gương mặt tuấn tù lúc này xanh xao gầy gò như người chết quay sang:" Thế ngươi có biết hai muội tử, thê tử tên nông phu đó giờ là phó nhân trong nhà vị Chu quân tử đó không?"

Thẩm Như ngạc nhiên:" Báo ân?"

"Ngươi đoán xeml Đừng cho rằng bản quan phá án chỉ biết dùng hình phạt bắt người ta khai nhận, có những kẻ, nhìn bề ngoài thì chính nhân quân tử, đường hoàng đĩnh đạc lắm nhưng càng tra thì càng muốn giết cho nhanh thôi, chưa bị mỗ cho vào lò đã là may." Chu Hưng vừa nói vừa nhìn Thẩm Như chằm chằm:

Thẩm Như bị hắn nhìn tới sởn gai ốc, cảm giác cái nhìn đó xuyên thấu tim gan người ta.

Chu Hưng thấy Vân Sơ tặng quà cho tội nhân xong, lên xe hô một tiếng:" Lên đường!"

Đám bộ khoái vung roi chan chát, những tội tù miệng buộc chặt, cổ đeo gông, chân buộc xích cố gắng hướng về phía Vân Sư phát ra tiếng ư ử, hai mắt đẫm lệ, rời Minh Đức Môn, đi vê phía Lạc Dương.

Chuyến này đi, e không còn ngày quay lại.

Đợi Chu Hưng suất lĩnh đội ngũ đi xa rồi, Vân Sơ quay sang đám quan viên dưới quyền:" Nhìn thấy cả chưa, không muốn rơi vào cảnh đó thì đừng phạm tội, phạm tội rồi đến khi bị bắt thì đừng kêu oan."

"Đến lúc đó ta cũng không thể giúp các ngươi nhiều hơn hôm nay đâu, mà nói thẳng ra là ta chẳng muốn giúp đâu."

"Thế nên hôm nay về, đem chuyện các ngươi bất cẩn phạm vào, chỉnh lý lại báo lên, vãn hồi được thì vấn hồi, bù đắp được thì bù đắp, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện ngu xuẩn như giết người bịt miệng."

"Ba ngày, chỉ ba ngày thôi thôi, các ngươi báo lên trong ba ngày này do ta xử lý, có thể gánh được thay thì ta gánh, giúp được thì ta ra mặt giúp." "Bở lỡ cơ hội này, sau xảy ra chuyện thì lão tử mặc xác đấy."

Trương Giáp nghe câu này, sắc mặt không đổi, ngược lại Thẩm Như vừa rồi bị Chu Hưng nhìn đầy ẩn ý, giờ càng mồ hôi ướt trán.

Đương nhiên người đổ mồ hôi không phải chỉ có mình hắn.

Ba ngày tiếp theo đó Vân Sơ rốt cuộc cũng về nhà nghỉ ngơi, y không làm gì cả, chỉ đợi thôi, xem xem đám người này tín nhiệm mình được bao nhiêu, dù sao y cũng đi những hai năm, biến cố lại nhiều như thế, không chỉnh đốn chút không được...

Lại nói tới Vân Quan Quan ở Vân gia ngày đầu tiên nó liền biết gia chủ Vân gia là ai.

Tới ngày thứ hai nó liền biết những người có tiếng nói trong nhà là ai.

Tới ngày thứ ba thì nó biết được người nhiều tiền nhất trong nhà là ai.

Cho nên nó quyết định hiếu thuận với Vân Sơ, ngoan ngoãn với Ngu Tu Dung, đồng thời ôm chặt đùi Vân Na cô cô.

Những ngày sau đó, mỗi ngày nó lại có khám phá mới, nó nhận ra Vân gia cực kỳ khác cái nhà mà nó từng sống, vì thế nó trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, nợ sợ mình nói sai một câu sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, như vậy nó sẽ chết chắc, ngoài kia có nhiều kẻ xấu đang tìm nó.

Vì thế những ngày sau đó phó phụ to béo của Vân gia thường xuyên thấy một hình bóng bé nhỏ thập thà thập thò sau bụi cây, cửa sổ, nhìn huynh đệ tỷ muội khác, tựa như con mèo hoang nhỏ rụt rè, muốn tới thân cận nhưng lại không dám.

Cảnh đó làm đám phó phụ ứa nước mắt, tiểu nương tử thật đáng thương, lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như thế, không biết phải chịu bao khổ cực rồi.

Vì thế mọi người đồng loạt giả vờ không biết gì, sợ to tiếng một cái, con mèo nhỏ đó sẽ chạy mất, cứ để tiểu nương tử dần dân hòa nhập vào gia đình, trong nhà toàn người tốt, không phải lo.

Còn Vân Quan Quan thu thập được không ít thông tin.

Vân gia còn có một vị công chúa, đã được xác định là chủ mẫu đời tiếp theo, có điều hiện giờ không ở nhà mà đi theo thái tử rồi. Nó chưa gặp nên không biết vị công chúa đó là người thế nào, nhưng đã là công chúa thì chẳng phải là người tốt.

Vân Cẩn ca ca nhìn một cái là biết thích làm ca ca của người khác, cũng rất ra dáng ca ca, thật thà dễ đối phó, thường hay xoa đầu nó thở dài.

Vân Cẩm tỷ tỷ là muội muội sinh đôi với Vân Cẩn ca ca, nhưng tính cách không giống nhau lắm, lạnh lùng hơn, kiêu kỳ hơn, còn là người cực kỳ yêu cái đẹp, trừ những thứ đẹp đẽ ra thì không để cái gì vào mắt. Chỉ cần mỗi ngày mình mình rửa mặt thật sạch sẽ, mặc áo thật sạch sẽ, Vân Cẩm tỷ tỷ sẽ thích mình.

Còn về phần Vân Loan chỉ là thằng nhãi thôi, đêm đầu tiên nó đái dầm lấy Vân Loan ra đổ tội, thằng nhãi đó chẳng ai biết gì cả.

Hàn Sơn Nương là con của Vân Na cô cô, nhưng suốt ngày do mẹ bế, mới chỉ biết ăn với ngủ thôi, không tính.

Thôi Dao tiên sinh ở Vân gia rất tùy ý, mới đầu nó còn tưởng là sủng thiếp của gia chủ, nhưng mà có dây dưa không rõ ràng với một mã phu mặt rõ, lại còn có con. Vậy mà người Vân gia chẳng bận tâm, thật là kỳ, nếu ở nhà nó trước kia là bị dìm xuống ao rồi.

Cô ta hay leo tường trốn đi giữa đêm, hừm, sau này nếu gây khó dễ mình, mình lấy chuyện này ra uy hiếp.

Thôi ma ma là quản sự nội trạch, to béo hiên hòa, rất dế chung sống, lúc nào cũng nói tiểu nương tử ở ngoài chịu nhiều thiệt thòi rồi, người nhỏ thế này, gây thế này, phải ăn bù lại, đã hoàn toàn coi nó là tiểu nương tử Vân gia rồi.

Đó là toàn bộ nhận thức của Vân Quan Quan đối với nhân vật quan trọng của Vân gia.

Nhưng nó vẫn luôn bất an, vì hơn ai hết, nó biết thân phận của mình, cả nhà nó chết rồi, không ai bảo vệ được nó. Bởi vậy Vân Quan Quan ra sức thôi miên bản thân quên đi chuyện cũ, mục tiêu đầu tiên của nó là phải hòa nhập vào cái nhà này, vì người ngoài là thua thiệt, bởi vậy khi ăn sáng, nó chủ động cầm thìa gỗ thay Vân Cẩm tỷ tỷ, lóng ngóng đút cho Vân Loan ăn. Vốn ở Vân gia, trẻ sau 2 tuổi là phải tự ăn rồi, dù ăn có bừa bộn bẩn thỉu một chút vẫn phải tự ăn, song thấy Vân Quan Quan đút cho Vân Loan, Ngu Tu Dung không nói gì.

Nàng nhìn ra, đứa bé đáng thương đó đang cố gắng hòa nhập vào đại gia đình.

"Muội ăn đi, nó tự ăn được đấy, chỉ lười thôi." Vân Cẩn đẩy khay thức ăn tới trước mặt Vân Quan Quan, còn chia cho nó quả trứng luộc của mình:

Vân Quan Quan cười thật ngọt, Vân Loan thì phông má lên không vui, cái mặt rất bướng bỉnh.
Bình Luận (0)
Comment