Q6 - Chương 152: Khám phá của Vân Quan Quan. (2)
Q6 - Chương 152: Khám phá của Vân Quan Quan. (2)Q6 - Chương 152: Khám phá của Vân Quan Quan. (2)
Vân Na và Vân Cẩm tới ăn sáng hơi muộn so với người khác, Vân Cẩn ca ca đã ăn xong đi rồi mà họ mới tới, đã thế người còn đầy mồ hôi, Vân Quan Quan tò mò nhìn trên đầu họ có hơi nóng bốc lên. Nó tò mò lắm, họ làm gì thế? Nó quyết định sáng mai dậy sớm hơn xem xem có được tham gia không.
"Tắm rửa xong rồi hãng ăn."
Ngu Tu Dung bế Hàn Sơn Nương lạnh lùng nói một câu, Vân Na và Vân Cẩn tức thì ngoan ngoãn đi tắm không dám nhiều lời. Vân Quan Quan thấy lúc này mình lên giúp họ lấy táo đậu, mau mắn nhảy xuống ghế, lạch bạch chạy đi.
Tới nơi hôm qua tắm để lấy táo đậu, sau đó Vân Quan Quan mang đi tìm Vân Na và Vân Cẩm. Hai người họ có dùng thứ táo đậu rất thơm rất hữu dụng này không thì nó không biết, nhưng nó biết mình mang tới, họ sẽ thích mình hơn.
Quả nhiên nó được Vân Na cô cô bế lên, nhưng sau đó rời khỏi nhà, đi qua rừng trúc, rẽ vào một nơi nhìn bên ngoài bình thường bên trong thì trang trí rất đẹp, sàn nhà sáng bóng, xung quanh tướng ốp đá trắng cũng bóng loáng ... nó mới nghĩ tới đó thì bị Vân Na lột sạch quần áo, ném vào ao nước nóng rất lớn.
"Bủm"
Trong tiếng thét thảm thiết của Vân Quan Quan, nó ra sức quẫy đạp chân tay trồi lên mặt nước, nó sợ cực, tưởng mình bị giết rồi ... khi trồi lên liền nhìn thấy Vân Na và Vân Cẩm cũng cởi quần áo nhảy vào ao nước, tựa hồ còn rất hưởng thụ dựa vào thành bể nghỉ ngơi.
Sau khi hai chân chạm vào đáy ao, Vân Quan Quan nhận ra, nước trong ao chỉ tới cằm mình thôi mới biết hai nữ nhân đó không phải muốn giết mình. Vân Quan Quan rụt rè tiếp cận Vân Na, Vân Cẩm, cẩn thận học theo họ dựa đầu vào thành bể.
Nước rất ấm, còn thơm nữa, có ba cái đầu thú ở cuối ao liên tục phun nước ra, chắc là nước nóng, vì nó thấy hơi nước bốc lên.
Đây là chỗ để tắm sao? Vân Quan Quan hoang mang lắm, nó chưa từng thấy nơi tắm lớn thế này, trước giờ nó chỉ tắm trong cái chậu gỗ thôi, cái ao này phải rộng bằng mấy trăm cái chậu gỗ. Sau đó nữa có rất nhiều nữ nhân đi vào, Vân Quan Quan chưa bao giờ thấy nhiều nữ nhân không mặc y phục như thế, nó thấy ngượng ngùng.
Những nữ nhân đó mang theo rất nhiều quả khô cùng với bánh. Vân Cẩm không cho Vân Quan Quan ăn, cũng không phải là không cho ăn, mà là lo ăn những thứ cứng mềm bất nhất này sẽ hỏng răng sữa, sau này răng mọc ra không đều, không đẹp.
Vân Quan Quan không hiểu điều ấy, nhưng nó không dám đòi hỏi, Vân Cẩm tỷ tỷ không dễ gần đâu.
Cuối cùng nó bị mấy nữ tử đặt lên cái bàn, toàn thân bôi đầy bọt rồi kỳ cọ, thứ đó trơn lắm, nên mấy lần nó trượt đi. Đến khi một thùng nước nóng dội từ trên đầu xuống, Vân Quan Quan cảm giác mình sạch tới tỏa sáng rồi.
Vân Cẩm tỷ tỷ cũng bôi đầy bọt lên người, có điều thân thể chẳng có gì đẹp, Vân Quan Quan thậm chí thấy không đẹp bằng mình. Ít nhất tay chân mình mũm mỉm, hết sức đáng yêu, còn người Vân Cẩn vừa gầy vừa dẹt, chẳng có gì đáng nhìn.
Về phần Vân Na cô cô, Vân Quan Quan vừa nhìn vóc dáng cô cô đã quyết định sau này lớn lên phải trông như Vân Na cô cô.
Từ nhà tắm lớn trở về, cùng Vân Na, Vân Cẩm ăn một bữa cơm, tư duy Vân Quan Quan có chút hỗn loạn, nó thấy vừa rồi chuyện mình nghĩ có vẻ không đúng lắm.
Ít nhất chuyện xảy ra ở ao tắm nước nóng cực lớn kia, chưa từng xảy ra ở nhà nó ... Có vẻ, rất vui.
Đến giờ cơm tối, gia chủ về, người trong nhà không xếp thành hàng đón gia chủ, phó dịch trong nhà cũng không xúm quanh gia chủ, chủ mẫu ở trong phòng trông Hàn Sơn Nương và Vân Loan, không có ý ra đón. Vân Quan Quan nhấp nhổm bất an, nó chẳng biết mình có nên đón không?
Ngược lại Vân Cẩn, Vân Cẩm, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu xếp hàng đợi ở đại sảnh, kể hôm nay đã làm gì, học gì.
Sau đó nó nhìn thấy Lý Thừa Tu, Địch Quang Tự bị đánh lòng bàn tay ... Xem ra học không tốt là bị đánh đòn. Vân Quan Quan thở phào, rốt cuộc nó cũng tìm ra điểm chung với cái nhà trước kia rồi, chuyện này thì nó tự tin.
Buổi tối đi ngủ với Vân Quan Quan mà nói là một sự khiêu chiến lớn, buổi sáng nó có thể quên đi, nhưng đến đêm những cảnh tượng khủng khiếp ngày hôm đó lại trở về không sao kiểm soát được, từng gương mặt máu me, vặn vẹo hiện lên, làm nó vô cùng sợ hãi ... nó đã mấy lần vu oan Vân Loan đái dầm rồi, hôm nay tiếp tục làm thế thì không ổn.
Cho nên khi đi ngủ nó cố gắng mở to mắt, không để mình ngủ, không ngủ sẽ không đái đầm.
Mùi trên người gia chủ rất dễ ngửi, giống như mùi cỏ vậy, lại cảm giác không giống, hơi thoang thoảng, không đậm như mùi trên người chủ mẫu. Nhưng cái mùi đó ngửi lâu dễ buồn ngủ.
"A gia -" Vân Quan Quan mơ màng gọi một tiếng rồi ngủ thiếp đi:
Ở trong mơ, Thượng Quan Uyển Nhi ra sức chạy, một đám người cầm đao dính máu, đeo mặt nạ quỷ truy đuổi phía sau. Nó vừa khóc vừa chạy, gọi tất cả mọi người nó biết, nhưng chẳng ai tới cứu, họ chỉ đứng đó, mặt mày máu me ghê rợn, nó chỉ còn cách chạy, chạy tới toàn thân không còn sức lực nữa, một hoạn quan cầm sợi dây thừng sắp đuổi kịp nó. Nó kiệt sức rồi, loạng choạng mấy cái rồi ngã, hoạn quan kia tới rất gân, chạm bàn tay lạnh ngắn vào má nó ...
"Dậy dậy, nên dậy rồi!"
Vân Quan Quan giật mình, mở choàng mắt ra nhìn thấy chủ mẫu giơ đài nến, đang vỗ má nó.
Nó lập tức nhận ra mình sắp đái ra rồi, tuy nó vẫn còn sợ lắm, nhưng nó kiềm chế được, vội vàng nhảy xuống giường, chẳng cả kịp đi hài, cứ thế đi chân đất chạy vào gian trong.
Đợi khi nó từ gian trong chạy ra, được chủ mẫu dùng khăn ấm lau chân, được đặt vào trong chăn ấm, nó kéo chăn che miệng, nhìn chủ máu lí nhí nói:" Mấy ngày trước là con đái dầm đấy, không phải Tiểu Điểu Nhi." Chủ mẫu mỉm cười:" Tất nhiên là con rồi, Tiểu Điểu Nhi đâu có đái nhiều như thế."
Thế là Vân Quan Quan trốn hẳn vào chăn, toàn thân như bị nung vậy, có điều nó cũng nhẹ người, rồi rất nhanh hai mắt díp lại, nó chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng Vân Quan Quan thức dậy, nó rất cẩn thận, không dám dậy ngay, he hé mắt cẩn thận quan sát một chút đã, rồi nó nghe thấy gia chủ và gia mẫu đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Đứa bé này đã ổn định lại rồi, hôm nay bố trí nó tới tiểu viện tử bên cạnh Thải Vân Nương đi, an bài nha hoàn lớn chút chiếu cố."
"Ừ, chuyện này nàng lo liệu là được."
"Phu quân, Thượng Quan thị lớn như thế mà không còn nữa à?"
"Hết rồi, đó là tội tru di tam tộc."
"Đáng tiếc, văn tài của Thượng Quan Nghi tốt như thế."
"Biết làm sao, theo nhầm người, kết cục là vậy đấy."
Nghe hai người lớn vừa nói chuyện vừa rời phòng ngủ, Vân Quan Quan ngồi dậy, nói với Vân Loan:" Nghe thấy chưa, theo nhầm người sẽ chết nhiều người lắm.
Vân Loan vẫn nằm dang chân dang tay ngủ say tít, chẳng để ý tới lời Vân Quan Quan.
(*) Đậu táo: Có thể xem như loại xà phòng tắm cổ đại, làm từ bột đậu, tất nhiên Quan Quan nghĩ thế, còn thứ dùng ở Vân gia là xà phòng thật.