Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1383 - Q6 - Chương 153: Không Đàn Hặc Cũng Không Được.

Q6 - Chương 153: Không đàn hặc cũng không được. Q6 - Chương 153: Không đàn hặc cũng không được.Q6 - Chương 153: Không đàn hặc cũng không được.

Buổi sáng, vịt trên tháp Đại Nhạn lại bắt đầu bay vù vù, cái thứ này bị đám hòa thượng ngốc chiều hư rồi, chẳng biết bốn mùa xuân hạ thu đông gì nữa, chỉ biết ăn nó rồi bay rào rào ỉa bừa bãi khắp nơi. Đợi bọn chúng bay vài vòng, chuông sáng trong thành rốt cuộc cũng vang lên. Đại môn các phường thị lần lượt mở ra, thoáng cái Chu Tước đại nhai đã đông nghịt người, thành Trường An chính thức bắt đầu ngày mới.

Từ khi Chu Hưng bị quân hầu đuổi đi, Trường An lập tức tiến vào một thời kỳ hòa bình yên tĩnh.

Mặc dù quân hầu bây giờ là quận công rồi, nhưng phàm là người Trường An đều thích gọi là quân hầu, Vân Sơ cũng chẳng bắt người ta thay đổi cách xưng hô, cho nên mọi người cứ gọi thế.

Thời khắc đen tối nhất đã qua , phải trân trọng nó, đó là nhận thức chung của người Trường An.

Trải qua một loạt tai họa, bất kể là quý nhân hay là hào tộc, đều như vừa thức dậy từ giấc mộng.

Trước kia đám hoàn khổ dẫn gia đỉnh đi nghênh ngang giữa phần đường giành cho ngựa, xe. Giờ thì khách khí phát sợ, dù là công nhân kéo rác vào buổi sáng cười một cái, bọn họ cũng biết đáp lễ.

Trước kia thiếu niên hào hiệp phi nước kiệu trên đường, giờ thì ngoan ngoãn ngôi trong xe, thi thoảng vén rèm xe lên để người ta biết là hắn đã cải tà quy chính rồi.

Đương nhiên, trên mã đạo êm ái của Chu Tước đại nhai, thi thoảng vẫn có người cưỡi con ô vân đạp tuyết phóng như bay trên đó.

Mỗi khi người ta nhìn thấy nữ ky sĩ mặc áo đỏ, nón đỏ cưỡi ngựa phóng qua như tia chớp, đều bất giác giơ ngón tay cái lên. Ở Trường An này chỉ có Na Cáp đại vương có cái gan đó thôi.

Hôm nay Na Cáp đại vương mãi không xuất hiện, khiến nhiều người muốn nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng phải thất vọng. Hôm nay ngoài công giải của Vân Sơ xếp một hàng dài, người xếp hàng ai nấy hổ thẹn, nhiều người hận không thể nhét đầu vào đũng quần cho rồi. Đáng tiếc người xếp hàng hôm nay toàn chỗ quen biết cả, dù có học Cửu Phì dí mặt vào chảo dầu sôi thì người ta cũng nhận ra.

Đám phó dịch trốn ở đằng xa chỉ trò vê phía đội ngũ, mặc dù không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng mà dùng mông mà nghĩ cũng biết là chẳng có lời gì tử tế.

Người xếp hàng hôm nay đều tới tìm huyện tôn gánh tội.

Mới sáng sớm Thẩm chủ bạ đã vào công giải huyện tôn, tới nay chưa ra, có lẽ là đống rắc rồi cần thương lượng xử lý quá nhiều.

Trong công giải, Vân Sơ chỉ tay vào mặt Thẩm Như, nửa ngày trời không nói lên lời, Thẩm Như mồ hôi như tắm.

"Làm giấy, làm vẻ dạ, thuộc da, chỉ vài năm ngươi đã làm ra những sản nghiệp này à?

Thẩm Như vội vàng nói:" Hạ quan tuyệt đối không tham ô tiên nhân công."

Vân Sơ cười nhạt:" Ngươi cần gì tham ô chút tiền nhỏ đó, ngươi tạo đủ điều kiện cho bản thân rồi. Biết rõ trong vòng mười dặm quanh Trường An không cho phép có sản nghiệp tạo nhiều nước thải này, ngươi vẫn vi phạm cấm lệnh."

"Đã thế còn lợi dụng thân phận của mình điều động công tượng lành nghề của công bộ, tượng tác. Danh nghĩa lao dịch để làm việc cho mình phải không?"

Thẩm Như rối rít giải thích:" Hạ quan có trả tiền ạ."

Vân Sơ chán nản:" Một năm bao nhiêu bổng lộc, tiền thưởng như vậy không nuôi được ngươi à?"

Thẩm Như mặt đưa đám:" Người ở quê biết hạ quan nay phát đạt rồi, kéo nhau từ Kỳ Sơn tới nương nhờ. Hạ quan không còn cách nào khác, nghĩ ra mở mấy sản nghiệp, an bài thân quyến, ai ngờ họ chẳng biết làm gì cả, hạ quan cũng bị ép bất đắc dĩ, mới phải mượn người từ công bộ, tượng tác tới hướng dẫn."

Vân Sơ đấm đấm đầu nghĩ cách giải quyết việc này:" Đã là mượn người, vậy thì nên có công văn chính thức, còn phải bồi thường cho người ta, ta sẽ đóng dấu."

"Ngươi nghe đây, nếu dám tùy tiện xả nước bẩn vào hệ thống sông hộ thành, làm thành Trường An thối hoắc, ta sẽ không tha cho ngươi."

"Thân là chủ bộ, chút năng lực kiềm chế này cũng không có, tiền đồ tốt như vậy để vài đồng tiền làm hỏng."

"Dù muốn mở sản nghiệp thì cũng làm cho đường hoàng, việc gì phải lén lút như vậy."

Thẩm Như đau khổ nói:" Nếu làm ăn đường hoàng thì làm sao đọ được với người ta ạ, toàn là người ở quê lên, ngoài cày cuốc có biết gì đâu, hạ quan đành dùng chút thủ đoạn nuôi họ."

Vân Sơ bực mình chỉ ra cửa:" Đóng mấy cái xưởng khốn kiếp của ngươi, kiếm được chút tiền không đủ mất mặt, tới Tam Sơn lý, tìm lý trưởng, bảo ta nói, xưởng làm giấy của họ có thể mở rồi, ngươi góp tiền vào đó."

Thẩm Như vâng dạ lau mồ hôi, chỉnh lý lại y phục, khẽ ho một cái rồi rời quan giải, nói với người đầu tiên đứng trong hàng:" Tiền không đủ mất mặt."

Tiểu lại đó đỏ mặt, Thẩm Như lại chỉ cả đội ngũ dài, bộ dạng hận không nên hồn, hừ một tiếng to về công giải của mình.

Thẩm Như thì thống khoái rồi, nhưng phía Vân Sơ thì bị đủ tội kỳ quái ngu xuẩn mà đám bộ hạ phạm phải làm cho tức hộc máu.

Vốn biết đám người phía dưới sẽ không trong sạch gì đâu, nhưng ít nhất thì làm sao cho khéo, nhưng không tên nào phạm tội khiến y phải giơ ngón cái lên tán thưởng, mà chỉ muốn đạp cho một cái. Thuần túy lợi dụng thân phận trục lợi, không động não, không có chút hàm lượng kỹ thuật nào.

Vân Sơ bị chọc tới toàn thân run rẩy, quát thảo bảo nha dịch đóng cửa huyện nha, các hộ phòng ngừng nghiệp vụ, sai Trương Giáp gọi một đám nha dịch chuyên đánh đòn tới, chưa cần hỏi đã đánh lũ ngu xuẩn xếp hàng bên ngoài một trận.

Không đánh thì y hóa điên mất. Nhưng đám khốn kiếp đó bị ăn đòn còn sung sướng, huyện tôn đánh đòn rồi, tức là tội của mình được xóa bỏ rồi.

Thế là bọn chúng còn nháy mắt với nha dịch, ý bảo đánh nhè nhẹ một chút, huynh đệ không quên ơn ngươi.

Kết quả của chuyện tự kiểm điểm tự tố cáo của huyện Vạn Niên là bị Vân Sơ viết ra thành từng bản thông báo, dán ở bảng cáo thị gần Minh Đức Môn. Trên cáo thị nói rất rõ ràng, đó là chuyện phạm pháp xuất hiện trong quá trình làm việc, đều là do huyện lệnh y không quản được thuộc hạ, phàm có khổ chủ tương quan với những chuyện này, tới huyện nha giải quyết.

Đây khả năng là quan phủ đầu tiên ở Đại Đường không bị ngự sử ngôn quan tra ra vấn đề đã tự mình tra, quan trọng là quan phủ lại còn nhận sai, có cả phương án bồi thường, khắc phục.

Đây đúng là điều mới mẻ.

Buồn cười là đám sĩ tử Trường An nhận công về mình, nói đó là do bọn họ gây chuyện, nếu không đám quan viên này sẽ không bao giờ tự tỉnh ngộ.

Thế là sĩ tử Trường An thời gian trước phải cúi mặt đi đường, mất hết sĩ khí, giờ lại vênh mặt lên rồi.

Số ít thì biết đây là kết quả của Chu Hưng tới Trường An một chuyến, so với việc rơi vào tay tên khốc lại đó bị hành hạ, chẳng thà tự bộc lộ ra trước, không cho hắn cơ hội.

Chuyện này với quan viên huyện Vạn Niên mà nói là điều tốt, nhưng với Vân Sơ mà nói không hay ho gì, cả đống chuyện như thế, y thân là quan chủ quản, tuần thành ngự sử không muốn đàn hặc y cũng không được.

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment