Q6 - Chương 154: Cô cô đánh chết tỷ tỷ rồi.
Q6 - Chương 154: Cô cô đánh chết tỷ tỷ rồi.Q6 - Chương 154: Cô cô đánh chết tỷ tỷ rồi.
Thượng Dương Cung, Lạc Dương.
Lý Trị cô độc ngồi dựa vào cái bụng của gấu lớn, nghiêng mặt nhìn trúc xanh bên ngoài, tựa hồ đang nghe gió thổi qua rừng trúc.
Tới khi con gấu lớn lấy móng gãi bụng, Lý Trị mới nhận ra mình giữ tư thế này thời gian dài rồi.
"Nói như vậy chỉ có thể là Vân Sơ giữ đứa bé đó à?”"
Giọng xa xôi của Lý Trị vang lên trong đại điện mênh mông, Thụy Xuân bò rạp ra mặt đất nãy giờ cẩn thận đáp:" Phú Xuân từng hỏi Vân công gia có gặp ấu nữ của Thượng Quan thị, Vân công gia đáp, chưa từng gặp."
"Thế nhưng cùng lúc đó trong Vân phủ lại xuất hiện một nữ oa tuổi tác tương đương, nói là con của ngoại thất Vân công gia."
"Hôm đó lại có nhiều người nhìn thấy Vân công gia cứu một nữ oa."
Lý Trị hừ một tiếng:" Điểm khả nghi rõ ràng như thế, vì sao Phú Xuân không tra?"
Thụy Xuân đáp:" Phú Xuân dâng tấu nói, chuyện này chỉ bệ hạ mới định đoạt được."
Lý Trị cầm móng của con gấu lớn, sờ ngực mình:" Phú Xuân không phải không muốn, mà là sợ Vân Sơ giết hắn. Hừ, hắn dám giết một tể phụ, vậy mà lại ngán ngại một tên Nhị Bách Ngũ. Cũng phải thôi, ở Trường An, ai dám đụng vào tên đó."
"Triều đường bây giờ toàn đám hung thú vô nhân tính, vì tranh quyền đoạt lợi, chuyện gì cũng dám làm. Ngay hôm đó một đám văn sĩ cầm phủ việt chém nhau, trẫm nghĩ lại cũng thấy buồn cười."
"Tên Nhị Bách Ngũ đó vốn chẳng ưa gì Thượng Quan Nghi, cứu đứa bé đó chẳng qua là sinh lòng thương xót ... Hừ, coi như thần tử của trẫm còn một kẻ có lương tâm."
" Sau đó y làm gì tiếp? Có định tới Lạc Dương giúp thái tử không?"
Thụy Xuân tiếp tục bẩm báo:" Nô tài có hỏi cung nhân thái tử, nghe nói Vân công gia đã từ chức thái phó rồi, hẳn là sẽ không tới." Lý Trị phì cười:" Trâm chưa bao giờ gia phong cho y chức thái phó, y chỉ là tên giáo tập nhỏ xíu từng dạy võ học cho thái tử, thái tử tôn trọng mới gọi y một tiếng sư phụ. Không biết từ bao giờ người ta coi y là thái tử thái phó, y còn không biết liêm sỉ từ chức à?"
"Thôi, coi như cũng biết điều, dù sao ngươi thông minh nên có chút phần thưởng."
Thụy Xuân cẩn thận hỏi lại:" Bệ hạ thế còn dư nghiệt của Thượng Quan thị..."
Lý Trị thở dài:" Quên đi, Vân sơ đã nhận đứa bé làm con, không nên khiêu khích y làm gì, chuyện xảy ra ở Trường An hẳn đã tới giới hạn chịu đựng của y rồi."
"Dù sao cũng chỉ là đứa bé nữ, tương lai ngoài tốn của y ít hồi môn thì làm được gì."
Thụy Xuân lại đợi thêm một chút, thấy hoàng đế tựa hồ đã ngủ rồi, liền bò khỏi Thượng Dương cung.
Hoàng đế bây giờ là con rồng bị thương, ngạo nghề nhìn hết thảy, khinh thường hết thảy, giám thị hết thảy, cũng sẵn lòng giết chết hết thảy........
Vân Quan Quan bây giờ có tiểu viện riêng ở Vân gia rồi, ngủ một mình với nó mà nói không sao cả, vì ở cái nhà kia, nó có tiểu viện riêng từ lâu rồi, nó chẳng nhớ là năm bao nhiêu tuổi, nhưng từ khi biết nhớ là nó ngủ một mình.
Từ hôm được chủ mẫu đánh thức đó, nó không đái dầm nữa, tuy ban đêm nó vẫn mơ thấy giấc mơ kia, nhưng không đái dâm nữa.
Hôm nay nó quyết tâm dậy sớm để xem Vân Na cô cô và Vân Cẩm tỷ tỷ hay làm gì buổi sáng, tuy mắt vẫn còn lim dim, nhưng nó đã ăn mặc thật gọn gàng vừa đi vừa ngáp rời tiểu viện tử của mình, liền thấy Vân Na cô cô đang đánh Vân Cẩm tỷ tỷ.
Đánh rất hung tàn, cái gậy to như thế mà quất vù vù lên người Vân Cẩm tỷ tỷ.
Vân Cẩm tỷ tỷ không dám phản kháng, đành chui vào lòng Vân Na cô cô, còn dùng gậy trong tay đâm vào bụng cô cô, cô cô nâng gối thúc vào người tỷ tỷ, tỷ tỷ liền bay đi ... Đã thế Vân Na cô cô còn không bỏ qua cho tỷ ấy, giơ gậy lên đánh tiếp.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, cô cô muốn đánh chết tỷ tỷ ...." Vân Quan Quan dốc sức huy động hai cái chân ngắn ngủn của nó, chạy lạch bạch lạch bạch, vừa chạy vừa hô thảm thiết. Hi vọng có thể gọi được mẹ trước khi Vân Na cô cô đánh chết Vân Cẩm tỷ tỷ, ngăn cản chuyện cốt nhục tương tàn đó.
Đợi tới khi nó nóng ruột kéo Ngu Tu Dung bế Hàn Sơn Nương tới nơi xảy ra chuyện thì không thấy Vân Na cô cô và Vân Cẩm tỷ tỷ đâu nữa.
Chuyện này làm Vân Quan Quan sợ hãi tột độ.
Thượng Quan gia cũng từng xuất hiện chuyện này, Nhị thẩm thẩm cho người đánh một nha hoàn rất xinh đẹp, cứ đánh, đánh, đánh tới khi nha hoàn đó không thấy đâu nữa. A nương nói, nha hoàn đó chết rồi.
Ngu Tu Dung thấy đôi mắt to của Vân Quan Quan đã ậng nước thì phì cười, kéo đứa bé này tới một gian phòng rất lớn ở hậu viện.
Vừa mới vào Vân Quan Quan đã phì cười trong tiếng khóc, chỉ Vân Cẩm nắm một cái cọc gỗ ngắn treo mình trên không trung, reo lên:" Mẹ! Tỷ tỷ không chết."
Ngu Tu Dung đặt Hàn Sơn Nương xuống tấm thảm, bế Vân Quan Quan lên, treo nó ở trên một cây cột sắt đặt ngang rồi buông tay.
Vân Quan Quan bị treo giữa lưng chừng không sợ chết khiếp, nó nhớ tới cái lần bị treo trên sừng trâu, lòng tức thì hoảng loạn, vừa định hét thì nghe mẹ ở bên nói:" Dưới chân con là vách núi, nếu buông tay ra là sẽ ngã chết, con phải nghĩ cách. Giống như khi con bị treo trên sừng trâu vậy, nhất định phải nghĩ cách bám được vào cột trước khi con kiệt sức, nếu không con sẽ chết đấy..."
Mặc dù nghe thấy lời mẹ nói, Vân Quan Quan vẫn không khống chế được sợ hãi, hai tay nắm lấy xà đơn khóc to, hai cái chân ngắn không ngừng quấy đáp:" Mẹ bế Quan Quan, mẹ bế Quan Quan!"
Ngu Tu Dung đứng bên không giúp:" Bình tĩnh, con phải bình tĩnh, ngoài bản thân ra không ai giúp được con đâu..."
Vân Quan Quan vẫn khóc nức nở, nhưng nó rất thông minh, học cách Vân Cẩm nắm lấy cọc gỗ di chuyển ngang trên không, nó xoay ngược bàn tay nhỏ, bắt đầu di chuyển ngang trên xà. Ngu Tu Dung ngẩng đầu nhìn Vân Quan Quan cố gắng sinh tồn trên xà đơn, càng lúc càng thích đứa bé này. Ở Vân gia, trẻ con có thông minh hay không không phải là yêu cầu hàng đầu, phải kiên cường mới được.
Nhìn Vân Quan Quan dần dần di chuyển tới bên cột dựng xà, cuối cùng ôm cột trượt xuống, đứa bé này tới lúc chân chạm đất rồi vẫn khóc không ngừng.
Ngu Tu Dung bế Vân Quan Quan lên, hôn vào trán nó rồi đặt bên cạnh Hàn Sơn Nương, đứa bé này ngồi trên thảm cười nắc nẻ. Nàng nhảy một cái dùng hai tay bám lấy xà đơn, sau đó đu mình ngồi lên xà, trong tiếng thét hãi hùng của Vân Quan Quan, nàng nhảy xuống. Không đợi Vân Quan Quan hét xong, nó đột nhiên phát hiện mẹ lại dùng hai tay kéo người lên xà rồi, thân thể mẹ như con bướm lớn, bay lượt trên xà, đẹp ơi là đẹp.
Vân Quan Quan nhìn tới ngây người, nhìn tới quên cả sợ, đên khi mẹ từ xà đơn nhảy xuống thì nó đã không khóc nữa, đôi mắt ánh lên những ngôi sao nhỏ, chạy tới ôm lấy đùi Ngu Tu Dung:" Mẹ, con cũng muốn."
"Được, được, từ từ mẹ sẽ dạy con."
Lúc này Vân Quan Quan nhìn thấy Vân Na cô cô đang leo tường, vách tường rất cao, bên trên chỉ có một số khúc gỗ nhô ra để nắm lấy. Vân Na cô cô như con nhện lớn lúc di chuyển ngang trên tường, lúc thì bò lên, có lúc còn buông tay, nhảy sang chỗ khác. Mỗi lần tưởng chừng sẽ ngã xuống, nó hét lên, Vân Na cô cô lại biến nguy thành an. Cuối cùng Vân Na cô cô leo lên chỗ cao nhất rồi đu thừng xuống đất, làm nó nhìn hoa mắt.
Phía Vân Cẩm tỷ tỷ cũng đẹp lắm, thậm chí còn dẫm lên tường chạy vài bước rồi mới nhảy sang dốc đối diện, bám vào vòng sắt giữa không trung, đu từ vòng sắt này qua vòng sắt kia, như đang bay ấy.
Vân Cẩm tung mình hạ xuống trước mặt Vân Quan Quan, nó còn chưa kịp nói lời tán dương đã bị ánh mắt sắc như dao của tỷ tỷ làm nuốt nước bọt đánh ực, Vân Cẩm nói nhỏ bên tai:" Sau này dám la hét linh tinh, ta đánh chết muội."
Vân Quan Quan gật đầu lia lịa ... Tỷ tỷ thật đáng sợ.